Trương Nhị sợ tới mức thể run lên, run rẩy : "Tiểu dân sẽ tái phạm như nữa, bao giờ."
Nam nhân thèm đất, trực tiếp .
Mãi cho đến khi nam nhân bỏ , mấy vây xem mới bắt đầu ồ lên, hết lời khen ngợi nam nhân .
"Vị đại nhân mới nhậm chức thực sự là cao xanh trời phái xuống mà. Trước đây, Trương Nhị gây chuyện đường chẳng ai thèm quan tâm đến cả."
"Xem , về chúng sợ những tên lưu manh như , nếu chúng lên trình đại nhân ngay."
"Ừ, đúng , nha môn , chúng tìm Đô úy đại nhân."
Lê Mạn chứng kiến hết thảy chuyện, trong lòng cũng vô cùng ngưỡng mộ vị Đô úy đại nhân trẻ tuổi , chút chuyện nhỏ cũng nguyện ý đích tới giảng hòa, hơn nửa còn cho tiểu dân một công đạo như , thể thấy tâm tính cực kỳ .
“Đại Sơn, Đô uy đại nhân vô cùng, ai quan mà cũng giống thì thật .” Lê Mạn qua Tống Đại Sơn .
Hồi lâu vẫn thấy Tống Đại Sơn trả lời, Lê Mạn qua , phát hiện đang về phía xa, vẻ mặt sững sờ.
Lê Mạn kéo kéo cánh tay , “Đại Sơn, thế? Làm gì mà ngây ngô thế?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Đại Sơn hồi phục tinh thần, lắc đầu một cái, “Không , gì, chỉ suy nghĩ ít chuyện, ?”
Lê Mạn lắc đầu, "Không gì, thôi, chúng tới y quán thôi."
"Ồ ồ, ." Tống Đại Sơn gật đầu.
Lần nữa tới y quán châm cứu bó thuốc, cầm mười lăm thang thuốc, lúc trời tối .
Một nhà ba ở khách điếm một đêm, và lên đường về nhà bình minh như .
Về đến nhà mới buổi trưa, Tống Đại Sơn tiến phòng bếp nấu cơm, Lê Mạn dọn sơ đồ đạc trong nhà, còn kịp dọn xong, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu lớn.
"Tống Đại Sơn, ngươi nhà ?"
Lê Mạn nhanh chóng cửa nhà , liền thấy Dương Lãnh Hoa đang tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-161.html.]
"Lan Hoa tẩu tử, mới trở về, ?"
Dương Lan Hoa gật đầu, "Có chuyện, là bên nhà tẩu tử thành hôn, cố ý tẩu tới mời qua trang điểm cho nàng.”
Lý Mạn thì mím môi, vẻ do dự.
Lúc nàng cũng lo lắng về điều , hiện tại mỗi ngày nàng ở trấn lo cho cửa hàng hoá trang, sẽ thời gian trang điểm cho trong làng, bởi vì một hóa trang cho tân nương mật tận nửa ngày, thậm chí còn chậm trễ thời gian Tống Đại Sơn đưa đón nàng, đổi bây giờ, nửa ngày ít vẫn .
Bây giờ nhà cửa vẫn cần dùng tiền, nàng nhất định lựa chọn ở trong cửa hàng việc.
như thì việc ăn trong thôn sẽ lắm, thể phá danh tiếng cực khổ đạt .
Mấy ngày nàng suy nghĩ về điều , nhưng nàng còn nghĩ gì, thì mối ăn hôm nay đến tìm đến cửa nhà cô.
Đây chính là đang khó nàng mà.
Nhìn dáng vẻ đắn đo của Lê Mạn, Dương Lan Hoa nhớ tới bây giờ Lê Mạn hiện đang trang điểm cho ở một cửa hàng trong thị trấn, một ngày hẳn nàng kiếm nhiều tiền hơn là trang điểm cho một cô dâu trong thôn, sợ là giá cao quá nhà nàng đáp ứng nổi.
Dương Lan Hoa khỏi mở miệng hỏi: "Muội, hóa trang trong thôn nữa?"
Thấy Lê Mạn trả lời, Dương Lan Hoa thở dài: "Này, thật cũng đúng, ở trấn còn kiếm nhiều hơn so với ở trong thôn , đáng tiếc trong thôn đều danh mà tìm tới. Xem của tẩu là tìm khác roi62m tính, để về nàng một tiếng.”
Nhìn Dương Lan Hoa, chuẩn rời , Lê Mạn mở miệng gọi nàng , “Tẩu, tẩu chờ một chút.”
“Sao thế?”
“Tẩu , thể đáp ứng nàng, tẩu mau về báo cho nàng một tiếng.”
Dương Hoa Lan kinh ngạc, "Muội tử, trấn hóa trang?"
Lê Mạn : "Tẩu tử, hóa trang cho tẩu, sẽ tính toán thêm, bỏ qua việc kinh doanh trong thôn ."
Sau khi Lê Mạn đồng ý, Dương Hoa Lan vui mừng vô cùng, của nàng tay nghề trang điểm của Lê Mạn nên mới sai đến dặn dò nàng nhất định mời Lê Mạn đến trang điểm cho , vốn dĩ trong lòng nàng còn nghĩ để thất vọng , ngờ tới Lê Mạn thế mà đồng ý.
Mặc dù Lê Mạn tính toán , nhưng vẫn tin rằng nàng nhất định sẽ cách.
Dương Hoa Lan vui vẻ về hồi âm, còn Lê Mạn lâm trầm tư.