Lâm Tiểu Vũ coi thường lời Lâm Mạn, khoát khoát tay: “Mới , tay nghề nàng chính là bằng tỷ.”
Lê Mạn thở dài, nên như thế nào cho nha đầu hiểu. Bất quá chuyện ngày hôm nay truyền , sợ rằng....
Lê Mạn về phía gương mặt tươi của lão bản nương, thoáng lo âu: “Nguyệt tỷ, sự việc hôm nay khi lớn chuyện , cửa hàng đối diện đoán chừng hận c.h.ế.t chúng .”
Lão bản nương khóe miệng khẽ câu, tuyệt nhiên chút sợ hãi: “Ngươi cho là sự việc hôm nay bọn họ cũng oán hận ? Cùng ăn trấn , thể hòa hòa khí khí? Khách khí cũng chỉ ở mặt ngoài thôi, ngấm ngầm bên trong ai chẳng hy vọng đối thủ gặp xui xẻo. Chuyện hôm nay phát sinh, bên đó hận cũng chỉ thể giấu trong lòng. Chúng nên cái gì thì cái đó, cần lo lắng."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Mạn vẻ mặt tự tin của lão bản nương, rằng nàng sợ việc liền lập tức an lòng
Lúc Lâm Tiểu Vũ cầm một thỏi bạc đưa cho Lê Mạn, : “Lê Mạn tỷ, hôm nay tiền hóa trang còn đưa ngươi. Đây, cho ngươi.”
Lê Mạn năm lượng bạc của nàng , buồn : “Đưa nhiều gì? Hai mươi văn đủ .”
Lâm Tiểu Vũ cứng rắn nhét bạc tay nàng: “Ta dùng tài trang điểm của tỷ để thắng một thỏi bạc, dĩ nhiên đưa ngươi một nửa. Giá năm lượng bạc thế nhưng đưa tỷ. Được , tỷ đừng từ chối. Ta về đây, chuyện cùng các ngươi nữa.” Không cho lão bản nương cùng Lê Mạn thời gian trả lời, Lâm Tiểu Vũ chạy nhanh ngoài.
Lê Mạn bóng dáng dần biến mất ngoài cửa, khối bạc trong tay chút dở dở .
Lão bản nương khẽ vỗ tay Lê Mạn: “Dù ngươi cũng nửa công lao, thu hồi năm lượng bạc thôi. Năm lượng bạc đáng là bao so với tay nghề ngươi .”
Lê Mạn nghĩ nghĩ một chút, liền gật đầu nhận lấy năm lượng bạc túi.
Trong lòng thầm nghĩ sẽ thu tiền trang điểm của Lâm Tiểu Vũ.
Lâm Mạn vốn định chờ ngày Lâm Tiểu Vũ tới, nghĩ chờ nửa ngày vẫn thấy nàng .
Lê Mạn chút hiểu, giờ Lâm Tiểu Vũ tới từ sớm . Cho tới bây giờ cũng thiếu chỗ cho nàng, giờ vẫn thấy mặt mũi ? Chẳng lẽ nhà nàng xảy chuyện gì?
Lão bản nương cũng phát hiện, cùng Lê Mạn lẩm bẩm:“Cả ngày hôm nay thấy tiểu cô nương ? Thật sự kỳ lạ.”
Không xảy chuyện gì, Lê Mạn cũng chỉ thể chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-184.html.]
Chờ thật lâu cũng thấy Lâm Tiểu Vũ, bất quá trời cũng sắp trưa .
Lần tiểu cô nương mang dáng vẻ buồn bực như ai chọc giận.
Lâm Mạn còn tưởng tiểu cô nương trang điểm ở chọc tức, kết quả tỉ mỉ một cái chỉ thấy khuôn mặt chút phấn son .
Vậy nàng tức giận?
Còn chờ Lê Mạn hỏi, Lâm Tiểu Vũ liền đặt m.ô.n.g bên cạnh .
"Lê Mạn tỷ, tỷ hôm nay kẻ nào chọc tức .”
Lê Mạn tính hỏi: “Ừ? Chuyện gì xảy ?”
Lâm Tiểu Vũ : “Hôm qua cửa hàng cho còn một nhà khác cũng nghề trang điểm. Ta chỉ thử qua đó xem bản lãnh tay nghề của họ. Ai nhà nhất định trang điểm cho .”
Lão bản nương cũng qua hỏi: “Tại cho ngươi trang điểm? Sợ ngươi chịu trả tiền?”
Lâm Tiểu Vũ bĩu môi: “Cái gì nha, bọn họ mượn cớ quá bận rộn, thời gian trang điểm cho để tìm khác . Thật thấy cũng bận rộn như , tổng cộng quá mấy trang điểm a. Ông chủ khia sống c.h.ế.t cho , các ngươi tức ?”.
Lê Mạn , về phía lão bản nương biểu đạt cả hai đều hiểu ý ông chủ nhà .
Nhất định là ngày hôm Lâm Tiểu Vũ huyên náo động tĩnh quá lớn. Ông chủ nhà cũng qua nên tự vả mặt.
Ông chủ nào thông minh một chút đều sẽ , trừ khi tìm tay nghề hơn Lê Mạn.
Rất hiển nhiên, tay nghề nhà cũng sánh bằng Lê Mạn.
Lê Mạn vỗ vỗ Lâm Tiểu Vũ đang tức giận, an ủi: "Chớ tức giận như , cho hóa trang thì đừng . Không khéo bảo da mặt dày. Nói chừng lão bản trong lòng oán hận . Nghe lời tỷ, đến đây trực tiếp trang điểm cho, thế nào?”
Lâm Tiểu Vũ chút phục, nhưng dáng vẻ nghiêm túc của Lê Mạn nghĩ vì nàng, lời trong miệng liền nuốt xuống, gật đầu: “Được , .”