Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-03-04 03:26:53
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật lòng mà , vị trí , giá tiền , tính là thấp, nhưng đây là phụ nhân , chắc chắn là thể mặc cả

Thấy Lê Mạn gì, sắc mặt phụ nhân chút rối rắm, bà : “Cửa hàng của nhà tuy rằng vị trí , nhưng diện tích lớn, phía cũng rộng rãi. Phía buôn bán, phía ở, thuận tiện.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lê Mạn vách tường, mím môi : “Đại nương, cửa hàng của nhà vị trí lắm, hơn nữa nhà bên cạnh còn bán nhang đèn tiền giấy, như thì may mắn. Cửa hàng cũng cũ lắm , mua xong còn tốn tiền sửa sang. Giá của quá đắt.”

Nét mặt phụ nhân chút ngượng ngùng, thực bà cũng vị trí của cửa hàng , quá phù hợp với việc buôn bán, đau đầu nhất là cửa hàng bên cạnh, nhưng cũng cách gì để bọn họ chuyển .

Phụ nhân nghĩ cứng rắn hạ quyết định: “Thực nếu hai thật lòng mua thì thể rẻ hơn chút.”

Lê Mạn để lộ vẻ vui sướng, Tống Đại Sơn cũng im lặng , bộ đều là Lê Mạn chủ.

Lê Mạn quanh một vòng, cuối cùng mới với phụ nhân: “Đại nương, cửa hàng của chỉ thể trả cao nhất là một trăm hai mươi lượng thôi, đại nương thấy thế nào?”

Bị Lê Mạn bớt ba mươi lượng, phụ nhân chút do dự, bằng lòng lắm nhưng bỏ lỡ mua thì chắc bán , điều khiến bà từ chối.

Tóm xoắn xuýt.,

Lê Mạn thấy phụ nhân do dự thì : “Nếu thì đại nương về nhà thương lượng với nhà , hai ngày chúng tiếp ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-207.html.]

Phụ nhân cũng nên gì, về nhà thương lượng với chồng con, gật đầu đồng ý: “Được. Ta về nhà thương lượng với nhà , mấy hôm nữa sẽ trả lời ngươi.”

Tống Đại Sơn đưa phụ nhân trở về, đó lúc mới cùng với Lê Mạn rời .

Trên đường, Tống Đại Sơn hiểu hỏi Lê Mạn: “Nương tử, cửa hàng nhà quả thật là chút vắng vẻ, ăn ở đây, việc kinh doanh sẽ quá ?”

Tuy Tống Đại Sơn từng kinh doanh, nhưng cũng ăn thì vị trí địa lý thuận lợi, vị trí của cửa hàng sẽ bao nhiêu khách tới cửa, ăn cũng sẽ kiếm tiền, lúc mới vị trí của cửa hàng , xác thực là , thế nhưng dáng vẻ của Lê Mạn mua nó, , bây giờ ở đây mới quyết định hỏi một chút.

Lê Mạn : “Vị trí cửa hàng quả thực quá sầm uất, nhưng cũng điểm của nó, chủ yếu là cửa hàng rẻ, nếu đặt ở vị trí địa phương , đoán rằng hai, ba trăm hai mới mua , chủ yếu là, cửa hàng đủ lớn, đằng còn gian phòng, vặn đằng ở phía ăn, thuận tiện, nếu như chúng mua , chúng thể chuyển cả nhà tới ở trấn, cần chạy tới chạy lui giữa nhà ở trong thôn và trấn nữa, về Tiểu Bảo học cũng sẽ thuận tiện.”

Tống Đại Sơn gật đầu: “Cái quả thật là thuận tiện, thế nhưng sợ vị trí , ai tới cửa, khách thì sẽ kiếm tiền.”

Tống Đại Sơn lo nghĩ Lê Mạn đương nhiên , nhưng điều nếu nàng nghĩ cách thì nàng cũng mua cái cửa hàng .

“Đại Sơn, biết cái cửa hàng đủ náo nhiệt, nhưng đối với nếu ăn thì cũng tính là ảnh hưởng quá lớn, cũng giống với Nguyệt tỷ sẽ bán son phấn, bán là tay nghề trang điểm, chỉ cần khách hàng khen ngợi thủ nghệ của thì thời điểm trang điểm tự nhiên sẽ tới, khách quen sẽ kéo thêm khách hàng mới, đến lúc đó ăn tự nhiên là .” Hơn nữa Lê Mạn rằng trong lòng nàng cũng dự định để tăng thêm phương pháp mới để kiếm tiền về, biện pháp cần ầm ĩ, yên tĩnh ngược cũng chỗ .

Tống Đại Sơn Lê Mạn như , thấy tâm lý nàng nắm chắc, sự lo nghĩ biến mất ít.

Nhìn thấy thời gian còn sớm, Lê Mạn để Tống Đại Sơn đưa nàng đến cửa hàng của lão bản nương. Hôm qua cứ như mà vội vàng , đoán rằng trong lòng lão bản nương sẽ chút lo lắng.

Đến cửa hàng của lão bản nương, quả nhiên lão bản nương một mặt gấp gáp, lôi kéo Lê Mạn tiến trong phòng hóa trang, lo lắng hỏi: “Muội tử, hôm qua cứ như thế, cũng , về Đại Sơn tới đón , ở đây, lúc đó cũng gấp, lao ngoài tìm lâu, chỉ Đại Sơn, cũng sắp lo lắng sắp c.h.ế.t đây.”

Loading...