Tống Đại Sơn trong lòng hạ quyết tâm tìm một tiếp quản công việc kinh doanh xe kéo, mà chính là Triệu Trường Bang.
Không chỉ bởi vì Triệu Trường Bang quan hệ với , giúp một tay, mà nguyên nhân khác là và Triệu gia đang hợp tác kinh doanh giao củi cho nhà hàng, tương lai thời gian giao củi thì sẽ chuyển giao bộ cho Triệu gia, vì thế Triệu gia cũng cần xe lừa để giao củi, một khi xe lừa liền thể thuận tiện kinh doanh xe kéo.
Tuy rằng từ giờ đến lúc khai trương còn cách một thời gian, nhưng nếu mua xe lừa vẫn cần thời gian chuẩn . hiện tại chính là thời điểm thích hợp để . Thế là Tống Đại Sơn liền đến nhà Triệu gia ngay trong ngày hôm .
Cũng ở mặt bộ Triệu gia, Tống Đại Sơn hỏi: “Trường Bang, gia đình ngươi đồng ý mua xe lừa và tiếp quản việc kinh doanh xe kéo của ?”
Tống Đại Sơn đến liền hỏi, thật sự cho bộ Triệu gia đều bối rối, Triệu thẩm nhịn lên tiếng hỏi : “Đại Sơn, con tiếp quản gì? Chẳng con đang kinh doanh xe kéo ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Đại Sơn giải thích: “Thẩm , chuyện là thế , con và Lý Mạn mua một cửa hàng ở thị trấn, dự định sẽ kinh doanh ở đấy, gia đình chúng con cũng sẽ chuyển thẳng đến trấn sinh sống, vì công việc kinh doanh xe kéo con thể nữa, cho nên nghĩ đến việc giao cho Trường Bang." Tống Đại Sơn đến lý do khác: “Sau con còn sống trong thôn, việc giao củi cho nhà hàng cũng thể tiếp, con xin nhờ cả nhà thẩm, gia đình thẩm lao động nhiều, sẽ vấn đề khi bao trọn hết các công việc, chỉ còn một điều, xe sẽ biện pháp giao củi cho quán ăn, cho nên con cảm thấy xe lừa , gia đình thẩm nhất nên mua một chiếc."
Đương nhiên, với thực lực của Triệu gia, mua một chiếc xe lừa khó, đó là lý do Tống Đại Sơn đến nhà bọn họ.
Người Triệu gia kinh ngạc Tống Đại Sơn khả năng mua cửa hàng trong trấn, đồng thời cũng ngạc nhiên khi Tống Đại Sơn đề nghị Triệu Trường Bang tiếp quản công việc xe kéo, trong lòng vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-211.html.]
Nhà bọn họ mua một chiếc xe lừa đương nhiên vấn đề gì, lúc mua là bởi vì căn bản dùng đến, càng nghĩ đến việc dùng xe lừa kéo , về thấy Tống Đại Sơn mua xe lừa kéo , bọn họ mới kinh ngạc vì nhà nghĩ tới; chẳng qua Tống Đại Sơn, bọn họ cũng thể mua thêm một chiếc tranh giành việc ăn với Tống Đại Sơn.
Hiện tại, nghĩ tới Tống Đại Sơn chủ động đem việc ăn giao cho Trường Bang, họ thể vui mừng cơ chứ, rằng, công việc kéo xe thể so sánh với công việc vất vả của một gia đình chăm chỉ thị trấn, thật là một cách kiếm tiền tuyệt vời.
Triệu thúc xác định hỏi: "Đại Sơn, cháu giỡn chứ?”
Tống Đại Sơn : "Triệu thúc, con nào dám đùa giỡn, con là thật, thúc xem, nhà thúc lao động khỏe mạnh nhiều như , thúc và thím của con còn trẻ, Trường Bang ngoài kéo xe, chậm trễ việc nông của nhà thúc, hơn nữa thu nhập so với một nhà nông còn nhiều hơn, và hơn hết con tin tưởng mua một chiếc xe lừa là vấn đề đối với gia đình thúc nên con mới đề cập đến vấn đề .”
Triệu Trường Bang đến đó kích động xoa tay, nhịn liền cho Tống Đại Sơn một nắm đấm, "Đại Sơn thật là, đúng là , chuyện luôn nghĩ đến , cảm ơn nhé ." Nói xong về phía cha nương , "Cha nương, đây là chuyện , bao nhiêu mong còn , các cũng đừng do dự nữa, ngày mai liền mua con lừa về, đó đến tìm Trương lão thúc đánh một chiếc xe.”
Nhìn cha nương nhất thời lên tiếng, nóng nảy vội vàng : "Cha nương, hai nhanh lên, nếu những khác trong thôn Đại Sơn hiện thể tiếp tục việc kinh doanh xe kéo , khẳng định nhiều đến cướp , dù khi thấy Đại Sơn kiếm tiền, ai cũng ghen tị, cũng nhiều sẵn sàng bỏ tiền mua lừa."
Triệu thẩm đương nhiên lời của nhi tử lý, bà do dự, chỉ là kích động nhất thời kịp phản ứng mà thôi, cho nên, bà đánh tay nhi tử một cái nhẹ : "Ta cùng cha con ? Chúng chỉ là gấp gáp như con mà thôi, tính tình của con lúc nào cũng nóng nảy như .”
Triệu Trường Bang đánh cũng thèm để ý, chỉ sờ sờ đầu : "Con thể gấp , việc sớm một chút, lỡ như khác thấy sẽ , ai mua sớm nhất, đó liền , phía thấy , khẳng định sẽ bắt chước, đông cũng chẳng ăn gì.”
Triệu thúc gật đầu, lúc vỗ tay : "Việc ăn là do Đại Sơn giao cho, đương nhiên , ngày mai chúng mua một con lừa về, ý kiến gì chứ?”