Nàng cũng chuẩn đủ các loại trái cây cùng điểm tâm, Lê Mạn bày biện trang trí xong liền đặt trong khay chuẩn đem cho thưởng thức.
Mắt thấy chuẩn xong mà mấy đứa bé chạy theo thỏ hoang vẫn về, Phó Nguyệt Nhiễm chút lo lắng, phương hướng Lâm Tử : “Kia, mấy đứa bé còn trở ? Liệu thể nguy hiểm gì ?”
Tống Đại Sơn an ủi: “Không việc gì, mấy đứa bé da thịt cũng dày lắm, cánh rừng cũng nguy hiểm gì. Một lúc nữa bọn chúng sẽ trở thôi.”
Tống Đại Sơn xong liền thấy đứa nhỏ trở , trong tay Hổ Tử còn xách một con thỏ hoang , giơ thỏ hoang cho xem: “Mọi , chúng bắt một con thỏ hoang, thỏ hoang thể nướng lên ăn.”
Tiểu Phúc Nhi thấy các trở , bánh ngọt trong tay cũng quên ăn liền bò dậy chạy tới bên các : “Ca ca, các ngươi về !”
Tiểu Bảo ôm tiểu ngực, sờ cái đầu nhỏ của nàng một cái, ôn nhu : “Phúc Nhi, buổi trưa nướng thịt cho ăn nhé?”
Tiểu Phúc Nhi ôm cổ ca ca, gật gật đầu: “Được nha, nướng thịt ăn ngon lắm đây.”
Tiểu Thọ nhẹ nhàng lôi kéo tiểu nha đầu đang chiêm chiếp, nhạo : “Còn ăn nữa, mập như , ăn nữa liền thành quả cầu thịt luôn cho coi.”
Tiểu Phúc Nhi là một nha đầu tính khí , ngây thơ, cũng tức giận, chẳng qua chỉ ngượng ngùng giơ hai ngón tay điểm một cái: “Kia, Tiểu Phúc Nhi liền ăn ít một chút nga~”
Mai Tử vỗ một cái tát lên đầu con trai : “Tiểu tử thúi nhà ngươi, gì mà ngươi luôn khi dễ Tiểu Phúc Nhi !”
Tiểu Thọ sờ sờ đầu cũng dám mạnh miệng, chẳng qua lẩm bẩm vài câu: “Tiểu Phúc Nhi chính là một nha đầu mập mạp mà.”
Lê Mạn vỗ vỗ Mai Tử: “Không cần để ý đến bọn nhỏ, cứ để cho bọn chúng chơi đùa với .” Vừa ba đứa lớn: “Mau tới, các ngươi ăn thịt nướng ? Hôm nay liền để các ngươi thể hiện tay nghề.”
Hồ Tử cùng Tiểu Thọ liền hưng phấn, vội vàng chạy đến bên đống lửa, cầm que xiên nhỏ xâu thịt nướng lên.
Tiểu Bảo khi lớn liền trở nên ngày càng trầm nhưng cũng điểm hứng thú với việc nướng thịt, nó liền đặt Tiểu Phúc Nhi xuống, : “Huynh nướng thịt cho ăn, nhớ ngoan ngoãn chờ một lát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-269.html.]
Tiểu Phúc Nhi gật đầu nhỏ đáp ứng ca ca chạy tới địa phương mới xuống, giơ tay liền đem miếng bánh ngọt cho miệng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tư Mã Phi Vũ cạnh nàng, thấy khóe miệng dính bánh vụn liền lau sạch. Chờ nàng ăn xong mới cầm bình nước đút cho nàng uống.
Phó Nguyệt Nhiễm bộ dạng của con trai, cầm khen che kín miệng im lặng .
Tống Đại Sơn thấy mấy đứa bé nướng hình dáng gì, cộng thêm Thiết Tử cùng Lê Mạn cũng đang nướng liền tới hỗ trợ mà tiến tới bên cạnh Tư Mã Hạo Nhiên, vỗ vỗ bả vai : “Dạo cha ngươi thúc giục ngươi ?”
Tư Mã Hạo Nhiên ngậm cỏ đuôi chó trong miệng, thanh âm chút : “Mấy ngày nhận tin tức, lão đầu tử cũng phiền, tháng nào cũng đều đưa tin giống tới.”
Tống Đại Sơn lắc đầu : “Cha ngươi sớm thúc giục ngươi hồi kinh, nhiều năm qua ngươi đều từ chối, đoán chừng cha ngươi cũng ngươi chọc tức. Rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ cả đời ngươi cũng hồi kinh?”
Hiếm khi thấy Tư Mã Hạo Nhiên thở dài: “Nơi bao nhiêu, tự do tự tại, thật sự nghĩ tới việc hồi kinh . cha dòng tộc của đều ở đó, cha cũng già , sớm muộn cũng trở về. Bất quá chỉ ở đây thêm hai năm, chờ đến khi Phi Vũ lớn hơn chút nữa . Dẫu cũng thể là trễ nãi tiền đồ của .” Vừa quơ quơ chân: “Ta chỉ thể hết sức quý trọng mấy năm , ngươi cũng khi trở về thể tiêu d.a.o tự tại như ở đây .”
Tống Đại Sơn lắc đầu .
Tư Mã Hạo Nhiên nhổ cỏ đuôi chó trong miệng , Tống Đại Sơn: “Ta , các ngươi định một mực ở đây ? Tiểu tử nhà ngươi vốn vật trong ao, sớm muộn cũng sẽ thoát ly khỏi nơi , các ngươi theo ? Chẳng lẽ các ngươi yên tâm khi theo ?”
Tống Đại Sơn con trai đang nghiêm túc nướng thịt, rơi trầm tư.
Mặc dù năm nay Tiểu Bảo mới mười tuổi, nhưng phu tử trong thư viện sớm tìm vợ chồng họ khuyên cho Tiểu Bảo tham gia thi thử, cái danh tú tài cũng là vấn đề. Lê Mạn thấy Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, vóc dáng cũng lùn lùn, nhỏ như thi khiến bọn họ yên tâm, chuyện mới kéo dài tới bây giờ.
Tống Đại Sơn trầm giọng : “Sang năm Tiểu Bảo sẽ thi thử.”
Tư Mã Hạo Nhiên sáng tỏ: “Vậy sẽ chuẩn từ bây giờ.”
Tống Đại Sơn ‘ừ’ một tiếng: “Hiện tại bắt đầu thi, nếu thể kinh thành chúng liền theo.”