Lê Mạn bất lực thở dài.
Nàng luôn cho rằng Phúc Nhi ngây thơ nên thông suốt, nhưng ngờ, lòng của nó trao cho đứa nhỏ Phi Vũ .
Thôi mà hai đứa yêu thật lòng mà Phi Vũ giải quyết một nửa sự lo lắng của bọn họ, nếu bọn họ là phụ phụ mẫu mà cũng đồng ý thì sẽ tổn thương tâm bọn trẻ quá nhiều.
Lê Mạn tiến lên, một tay đỡ lên, "Hai đứa lên , nương phản đối."
Phúc Nhi trợn to mắt, "Nương, thật sự đồng ý ?"
Lê Mạn khó chịu, "Nương thể đồng ý, nếu như nương đồng ý thì hai đứa vẫn nên quỳ !"
Phúc Nhi che mặt, một lúc mới thả xuống, hi hi bật , nhịn nắm lấy cánh tay của Tư Mã Phi Vũ thì thào : "Phi Vũ ca ca, nương đồng ý !"
Khuôn mặt vô cảm của Tư Mã Phi Vũ quanh năm hiếm khi biểu tình nay tươi , chân thành Lê Mạn và Tống Đại Sơn "Cảm ơn thúc, cảm ơn thẩm."
Tống Đại Sơn cũng vẫy tay với họ, "Thôi, đừng ở ngoài viện mau trở về phòng cùng chuyện."
Sau khi họ trở về phòng, Lê Mạn : "Nếu như thì hai đứa nên quyết định , Phi Vũ hãy về thưa chuyện với phụ phụ mẫu, với Đại Sơn thúc cùng phụ phụ mẫu con thảo luận ngày để tổ chức hôn lễ. "
Tư Mã Phi Vũ gật đầu chờ Lê Mạn xong liền nóng lòng về nhà tìm phụ phụ mẫu.
Tư Mã Hạo Thiên và Phó Nguyệt Nhiễm cũng vui mừng, sáng sớm hôm họ đến để thảo luận với Lê Mạn và Tống Đại Sơn về chuyện hai đứa trẻ.
Cuối cùng, quyết định chọn ngày lành tháng để hai đứa tổ chức hôn lễ, tháng 9 năm thành .
......................................
Thời gian trôi qua, chỉ trong nháy mắt đến một năm, Phúc Nhi từ nay sẽ chính thức xuất giá rời xa khỏi gia tộc.
Sáng nay, Lê Mạn dậy sớm nhưng nàng động đậy, khi nhớ đến nữ nhi nàng hôm nay sẽ xuất giá, lòng nàng tràn đầy xúc động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-285.html.]
Nữ nhi nàng từ nhỏ là tiểu nhục đoàn tử mà bây giờ gả thê , bao nhiêu năm trôi qua mà nàng cũng chả .
Vừa thở dài, hai tay đột nhiên ấm áp lên, tay bao bọc lấy bởi một đôi bàn tay to, Lê Mạn ngẩng đầu Tống Đại Sơn mặt.
Tống Đại Sơn vuốt ve mặt Lê Mạn hỏi: "Sao ? Cảm thấy thoải mái ở chỗ nào?" Thực cũng đang cảm thấy thoải mái.”
Lê Mạn ôm eo Tống Đại Sơn, vùi mặt trong n.g.ự.c cọ, "Đại Sơn, Phúc Nhi gả , bọn nhỏ đều lớn."
Tống Đại Sơn nhẹ nhàng vuốt ve nàng, âu yếm “ , nhi tử đều lớn , đương nhiên sẽ rời khỏi vòng tay của chúng .” Nói xong, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu thơm ngát “Đừng buồn, nàng vẫn còn , sẽ luôn ở cùng nàng cho đến khi nàng già . "
Lê Mạn nhếch miệng, chậm rãi gật đầu, " , còn ."
Tống Đại Sơn cũng mỉm và vỗ nhẹ đầu thê tử yêu "Được bảo bối, đừng buồn, con cái sớm muộn gì cũng sẽ rời xa chúng , khi Phúc Nhi kết hôn, chúng sẽ giao cửa hàng cho khác chăm sóc. Ta đưa nàng ngoài chơi nhé? "
Lê Mạn ngẩng đầu, "Ra ngoài chơi?"
" , nàng gả cho nhiều năm như , bận rộn với gia tộc quá nhiều, để nàng nghỉ ngơi thật , cũng để nàng hưởng thụ hạnh phúc. Hiện tại bọn nhỏ cần chúng chăm sóc, chúng hai ngoài vui chơi và sống một cuộc sống thoải mái thư giãn. "
Không hiểu vì , Lê Mạn đột nhiên cảm thấy đáy mắt chua xót, vùi đầu trong n.g.ự.c nhưng giọng vui vẻ, "Được , chúng ngoài chơi một chút chỉ cần hai chúng ."
Lê Mạn vui mừng bận rộn chuẩn ngày thành của Phúc Nhi, mặc dù miễn cưỡng nhưng nàng vẫn mỉm thu xếp thứ, vui vẻ tiễn Phúc Nhi khỏi cửa giao bảo bối cho trượng phu của nàng.
Mãi cho đến khi kiệu hoa biến mất ở cuối phố, Lê Mạn mới Tống Dật Sơn dẫn về phòng.
Nữ nhi nàng xuất giá.
......................................
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Đại Sơn , khi chờ tới ngày thứ ba Phúc Nhi thì lập tức thu dọn hành trang, đó đánh xe ngựa cùng Lê Mạn lên đường.
Tiểu Bảo còn phu thê Phúc Nhi và phu thê Tư Mã, Lê Mạn lượt chào tạm biệt họ, cuối cùng nàng ôm lấy Phó Nguyệt Nhiễm, "Hảo , với Đại Sơn vắng vài ngày xin nhờ . "