Nghĩ tới chỉ còn đến mấy ngày, trong nhà cũng chỉ có mười mấy hộp hàng tồn, điểm ấy còn xa mới đủ, cho nên nàng phải mau chóng ở trước hội chùa làm nhiều thêm một chút hương cao.
Đầu tiên sẽ phải làm nhiều thêm ít hộp gỗ.
Nàng nói ý tưởng hội chùa bày quầy bán hàng cho Tống Đại Sơn, Tống Đại Sơn mím môi, lo lắng: “Hội chùa ở núi Pháp Hoa lần này cách chúng ước chừng hơn mười dặm đường lận đấy. Phần lớn tiểu thương đều là đánh xe bày quầy bán hàng, nhưng chúng có xe, qua đó còn biết phải tới bao giờ, nàng có thể xuống đến đó được ?”
Lê Mạt ngờ núi Pháp Hoa lại cách thôn xa như vậy, nếu như chỉ dựa vào hai chân đường, chờ tới nơi thì người cũng đã dọn quán hết rồi, cho dù là kịp nữa thì đến lúc đó liệu có thể buôn bán khi đang mệt được ?
Trước đó nàng chỉ muốn tới bán hương cao, nghĩ đến vấn đề khoảng cách này, chuyện này phải làm mới tốt đây?
“Đại Sơn ca, vậy người trong thôn chúng hội làng mua đồ bằng cách nào?” Lê Mạt hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Đại Sơn trả lời: “Mấy ngày nay mỗi ngày nhà Hạ Lão Chúc đều sẽ đánh xe lừa vừa vừa về chở người trong thôn qua rồi lại chở về. dâng hương dạo hội chùa thì được, nếu như làm ăn thì nhất ̣nh phải vào lúc mọi người còn tới dọn cho xong sạp hàng, hơn nữa đến quầy hàng càng sớm càng tốt, theo xe lừa ở trong thôn là tuyệt đối kịp.”
Lê Mạt cũng biết đạo lý này, xe lừa trong thôn này là được, thế chẳng lẽ thật sự phải bộ tới ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-51.html.]
Tạm thời giải quyết được vấn đề này, Lê Mạt đành phải buông xuống, nói với Tống Đại Sơn: “Đại Sơn ca, chuyện xe chúng từ từ rồi nghĩ, chàng tới nhà Trương lão thúc đặt hai trăm cái hộp trước . Chúng phải nhanh chế ̣o hương cao gấp. Số lượng hộp nhiều, chàng nhờ Trương lão thúc nắm chắc một chút, tốt nhất ba ngày là có thể lấy đến, chúng có thể đưa thêm ít tiền cho Trương lão thúc.”
Lúc này Tống Đại Sơn gật đầu, lập tức tới cửa nhà Trương lão thúc.
Vấn đề hộp đã được giải quyết, kế tiếp chính là vấn đề về hoa này, phải làm hai trăm hộp hương cao, nhu cầu lượng hoa cũng phải một điểm hai điểm, chỉ dựa vào hai người hái có hai ngày là được. Hơn nữa còn phải làm chứa trong hộp, thời gian hoàn toàn theo kịp, dựa vào hai người nàng và Tống Đại Sơn là hoàn toàn đủ, cần phải tìm người đến hỗ trợ.
Phương thuốc chế ̣o của nàng ngoài chính nàng và Tống Đại Sơn biết thì những người khác đều biết, bây giờ muốn tìm người hỗ trợ thì ắt hẳn sẽ phải tiết lộ phương pháp và nguyên liệu luyện chế, như vậy con đường kiếm tiền của nàng cũng sẽ bị bại lộ, về sẽ khó kiếm được tiền này.
Càng nghĩ, Lê Mạt càng quyết ̣nh được tìm ai hỗ trợ.
Không phải nàng nghĩ tới tìm người Triệu gia, nhưng ở trong cùng một thôn, hai nàng dâu Triệu gia còn đang lấy hàng của nàng bán, một khi nhà các nàng biết phương pháp luyện chế, như vậy ai còn nhẫn nại tự mình làm mà lại bỏ bốn văn tiền nhập hàng từ chỗ nàng chứ? Cho dù các nàng nhịn xuống tự mình làm, vậy còn người trong nhà các nàng thì ? Người nhà mẹ đẻ thì ? Cũng phải mỗi người đều có thể làm được, nếu như nhiều người biết đến thì bí mật khó giữ, rất khó trông chừng.
Lê Mạt cảm thấy một khi xử lý tốt chuyện này thì người hai nhà sẽ xảy lục đục.
Lòng người khó dò, Lê Mạt đánh cược nổi nhân tính, cũng muốn cầm tình nghĩa nhiều năm của hai nhà đặt cược.
Tống Đại Sơn biết Lê Mạt lo lắng, suy nghĩ một chút rồi nói nhân tuyển trong lòng mình: “Lê Mạt, nàng cảm thấy muội muội và muội phu thế nào? Mai Tử từ nhỏ đã lương thiện ngay thẳng, từng ham tiện nghi của người , hơn nữa nàng ấy rất thực lòng với ca ca là , sẽ làm chuyện hại đến chúng . Muội phu lại thành thật chất phác, sẽ làm hành vi tiểu nhân .”