Xuyên Qua Loạn Thế - Mang Theo Không Gian Cùng Phế Hoàng Tử Đi Lưu Đày - Chương 104: Đến nơi lưu đày

Cập nhật lúc: 2025-09-26 09:24:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau hai canh giờ, cuối cùng một tòa thành trì cũng hiện phía , reo hò ầm ĩ, cuối cùng họ đến Lương Châu, nơi lưu đày.

Lương Châu là cửa ngõ phía Tây Bắc của Đại Ninh triều, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Do ở vùng đất cực hàn, môi trường sống cực kỳ khắc nghiệt, nên triều đình mới chọn nơi đây nơi lưu đày.

Vì nơi đây nhiều thế lực khác , tạo nên tình hình phức tạp của Lương Châu. Những lưu đày đến đây, ngoài việc chịu đựng khí hậu khắc nghiệt, còn đối mặt với nhiều thế lực, sống sót trong kẽ hở.

Những kẻ lưu đày đến đây đều là phạm nhân, ngoài việc chấp nhận sự quản lý của quan phủ, còn gánh vác những lao dịch nặng nhọc. Phạm nhân lưu đày cơ bản cơ hội đổi đời, cuối cùng sẽ c.h.ế.t thảm ở đây.

Tuy nhiên, là một hoàng tử như Lý Lương, khi lưu đày đến đây, tình hình khác.

cũng mang phận hoàng tử, cần lao dịch, y thể sống bình thường ở đây, nhưng chịu sự giám sát của quan phủ, rời khỏi nơi lưu đày.

Lúc , đoàn đến cổng thành, mấy dịch canh gác thấy nhiều ngựa như , liền tiến lên hỏi han.

“Các ngươi là ai, đến Lương Châu thành gì?”

Phổ Ninh thấy , liền bước lên một bước, đến mặt dịch , mở lời:

“Chúng đến từ Kinh thành, đây là Ngũ hoàng tử Lý Lương, mau mau mở đường.”

Mấy dịch , khỏi giật kinh hãi, bọn họ ngờ thành là Ngũ hoàng tử Lý Lương đương triều.

Theo quy định, đoàn đông đảo thành chắc chắn kiểm tra, nhưng là Ngũ hoàng tử thành, ai thể chứng minh đây?

Đối với các dịch canh cổng, Ngũ hoàng tử là thể đắc tội, việc nhanh chóng bẩm báo lên . Nghĩ , dịch liền :

“Thì là đội ngũ của Hoàng tử Điện hạ. Các vị xin chờ một lát, chúng cần báo cáo việc cho đại nhân.”

“Được , các ngươi nhanh chóng .” Phổ Ninh .

Rất nhanh, một dịch phi nước đại rời , chốc lát , một nam nhân mặc quan phục vội vàng chạy tới.

Người đến mặt Lý Lương, đánh giá đoàn và hàng ngũ dài dằng dặc, mở lời:

“Ta là thành môn quan của cửa Nam Lương Châu, các vị đến từ Kinh thành, là đội ngũ của Ngũ hoàng tử.

Lương Châu thành là trọng trấn của triều , bất kỳ ai thành đều kiểm tra nghiêm ngặt, các vị thể chứng minh phận của .”

Lý Lương gật đầu, tỏ ý tán thành cách của quan binh giữ thành. Để đề phòng ngoại tộc xâm lấn, cách của quan phủ là cần thiết.

Lý Lương lấy ấn chương tùy mang theo, đưa cho thành môn quan, mở lời.

“Đây là ấn chương riêng của , là tín vật của Hoàng thất, các ngươi xem qua sẽ rõ.”

Thành môn quan nhận lấy ấn chương do Lý Lương đưa, cẩn thận kiểm tra, chốc lát trả ấn chương cho Lý Lương, cúi hành lễ.

“Hoàng tử Điện hạ, hạ quan nhiều điều thất lễ, nhưng một việc hạ quan rõ, mong Điện hạ chỉ giáo.”

“Đại nhân cần khách khí, lời xin cứ .” Lý Lương hỏi.

“Điện hạ đến Lương Châu, mang theo nhiều tùy tùng như , nhưng những trông thảm hại, chỉ y phục chỉnh tề, nhiều còn thương, đây là cớ sự gì?”

“Đại nhân đó thôi, chiều hôm qua, chúng đến một nơi cách Lương Châu thành chừng bốn năm mươi dặm, gặp một toán Ma Tô nhân đang truy sát bách tính Đại Ninh triều.

Chúng liền giao chiến với bọn Ma Tô nhân, cuối cùng tiêu diệt hết bọn chúng, cứu những .

Hiện tại họ nhà cửa, liền đưa họ về Lương Châu thành, lẽ nào thể họ c.h.ế.t đói ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-loan-the-mang-theo-khong-gian-cung-phe-hoang-tu-di-luu-day/chuong-104-den-noi-luu-day.html.]

“Ồ, thì , ngờ Điện hạ hôm qua chạm trán Ma Tô nhân, còn tiêu diệt hết bọn chúng, thật hả .

Được , Hoàng tử Điện hạ, các vị thể thành .” Thành môn quan phấn khởi .

Lý Lương gật đầu, mở lời.

“Đa tạ đại nhân. Nơi cách phủ nha bao xa, chúng cần tới đó để nộp văn thư.”

“Bẩm Điện hạ, Lương Châu thành lớn, tới phủ nha còn một đoạn đường nữa. Hạ quan sẽ sắp xếp dịch dẫn đường cho Điện hạ, đưa các vị tới đó.”

“Được, đành phiền đại nhân .”

Đoàn liền thành, dịch dẫn đường, cũng đỡ rắc rối nhiều.

Nhìn tình hình, nơi thể so sánh với U Châu thành, chỉ riêng về đường phố, U Châu thành bộ là đường lát đá xanh, hai bên là những kiến trúc chỉnh tề.

Lương Châu thành thì khác, mặt đường cát sỏi, thấy một phiến đá nào, nhà cửa hai bên cũng thưa thớt, hiếm khi thấy nhà cao tầng.

Có lẽ do gió cát, thứ ở đây đều màu vàng đất, ngay cả mấy cây cối đường cũng phủ đầy bụi.

Quả hổ danh là vùng đất cực hàn, nơi đây mang cảm giác hoang vu, còn thua kém một thị trấn nhỏ bình thường ở vùng Trung Nguyên, chỉ diện tích thành nhỏ.

Sau khi qua nhiều ngõ ngách, Lý Lương cùng đoàn cuối cùng cũng đến cửa phủ nha. So với những nơi khác, phủ nha vẫn khá khí phái.

Trước nha môn mấy nha dịch, lẽ vì ăn trưa nên ai nấy đều vẻ uể oải, mất tinh thần.

Đột nhiên nhiều như đến, mấy nha dịch canh cổng vô cùng kinh ngạc, lập tức trợn tròn mắt.

Dịch sai dẫn đường vội vàng tiến lên, thì thầm vài câu tai mấy nha dịch canh cổng, nhanh báo tin.

Tri phủ Lương Châu họ Cảnh, tên Cảnh Thanh Miêu, nhậm chức nhiều năm. Lúc , y đang ăn trưa.

Giờ nha dịch xông báo cáo, chắc chắn chuyện gì quan trọng. Cảnh Thanh Miêu đặt ly rượu trong tay xuống, mở lời hỏi.

“Đã xảy chuyện gì?”

“Bẩm Tri phủ đại nhân, Ngũ hoàng tử Lý Lương cầu kiến.”

Cảnh Thanh Miêu , khỏi sững sờ. Mấy tháng , y nhận một văn thư từ Kinh thành, báo rằng Ngũ hoàng tử Lý Lương sẽ lưu đày đến Lương Châu, yêu cầu xử lý các vấn đề liên quan tại nơi lưu đày.

Sau khi xử lý công vụ, vị quan viên đưa văn thư còn đưa cho Cảnh Thanh Miêu một phong thư riêng. Người thư chính là Đại hoàng tử. Cảnh Thanh Miêu khi thư, khỏi kinh hãi.

Xem Đại hoàng tử vô cùng độc ác, lo lắng thể trừ khử Lý Lương đường , liền sai Tri phủ Lương Châu Cảnh Thanh Miêu tìm cơ hội tay với Lý Lương, nhất định trừ bỏ y.

Nếu gì bất ngờ, Đại hoàng tử chính là vị Hoàng đế tương lai, mệnh lệnh của Cảnh Thanh Miêu dám tuân. Lý Lương dù cũng là hoàng tử, nếu y thực sự g.i.ế.c hại Lý Lương, một khi triều đình điều tra , đó sẽ là đại họa tru di cửu tộc.

Cảnh Thanh Miêu suy nghĩ một lúc, liền nảy ý, y định bố trí Lý Lương cùng đoàn ở Phù Du Thôn.

Phù Du Thôn cách Lương Châu thành hơn mười dặm, là một thôn xóm hẻo lánh, nguyên thủy. Không nơi đây khí hậu khắc nghiệt đến mức nào, chủ yếu là nơi đây thường xuyên ngoại tộc quấy nhiễu, những sống ở đây hề cảm giác an .

Đối với dân địa phương, thà sống ở chốn hoang sơ hẻo lánh còn hơn là sống trong ngôi làng .

Những năm gần đây, trong làng hầu như đều bỏ hết, chỉ còn một thể rời nơi nương tựa. Những căn bản đối tượng để cướp bóc, bởi lẽ họ chẳng chút của cải nào.

Sắp xếp Lý Lương ở Phù Du Thôn, cần tự tay, tự nhiên sẽ ngoại tộc đến quấy nhiễu, sớm muộn gì cũng sẽ g.i.ế.c chết.

Trước đây Phù Du Thôn cũng từng bố trí phạm nhân lưu đày, cơ bản đều c.h.ế.t thảm tay Ma Tô nhân, một ai sống sót.

Loading...