Xuyên Qua Loạn Thế - Mang Theo Không Gian Cùng Phế Hoàng Tử Đi Lưu Đày - Chương 36: Còn Mong Tướng Quân Nhận Lấy

Cập nhật lúc: 2025-09-25 15:17:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà con thôn dân thấy thế, đành mang đồ vật về. Lúc lão giả cất lời.

“Phổ tướng quân, hãy chờ một lát, lão hủ một vật tặng cho tướng quân, chớ từ chối.”

Lão giả xong, liền vội vã rời . Thôn dân lão giả tặng vật gì, đều rời , xem lão giả về lấy thứ gì.

Không lâu , lão giả , trong tay cầm một vật dài, bọc vải từng lớp từng lớp. Mọi đều tò mò, bên trong gói là vật gì.

“Đây là một vật mà lão hủ dùng nhiều năm , ba mươi năm dùng đến. Lớp bọc bên ngoài , cũng ba mươi năm từng mở .

Nay đem vật tặng cho tướng quân, còn mong tướng quân nhận lấy.”

Lão giả xong, liền đưa vật trong tay qua.

Trong tình huống bình thường, Phổ Ninh dễ dàng nhận quà của khác, nhưng vật mắt vô cùng thần bí, tuyệt vật tầm thường, nên y liền vô thức nhận lấy vật phẩm từ tay lão giả.

Vật dài hơn ba thước, cầm trong tay nặng và chắc chắn. Với trực giác của một quân nhân, Phổ Ninh cảm thấy vật trong tay hẳn là một thanh bảo kiếm.

Trong lòng Phổ Ninh mừng rỡ. Là một quân nhân, y thể cưỡng bảo kiếm. Vừa định mở gói , liền lão giả ngăn .

“Khoan , xin tướng quân khi rời khỏi thôn trang, hãy mở gói ở nơi đồng m.ô.n.g quạnh. Hy vọng vật thể giúp tướng quân kiến công lập nghiệp, báo hiếu quốc gia.”

Lão giả xong, nán thêm, lập tức rời .

Mọi hiểu ý của lão giả, chỉ dõi theo bóng lão rời . Phổ Ninh bước khỏi sân, hướng về phía lão giả , cúi hành đại lễ.

Cho đến lúc , bà con thôn dân mới bắt đầu chào tạm biệt Phổ Ninh, rời .

Lúc bữa sáng chuẩn xong, thể dùng bữa. Sau bữa ăn, đoàn thể khởi hành rời khỏi thôn trang.

Nửa canh giờ , sắp xếp thỏa. Lão phu nhân, Tống Lê Lê và Dương Linh Linh lên xe ngựa. Tất cả tư trọng và vật tư đặt xe ngựa, như sẽ cần vai gánh tay xách.

Phổ Ninh cuối căn nhà tranh vách đất và tiểu viện hàng rào của , đó bước nhanh đến phía đội ngũ, dẫn rời khỏi tiểu thôn trang.

Để tránh gặp của Hồng gia, giảm bớt phiền phức cần thiết, xuyên qua Sa Trì trấn, mà rẽ một con đường nhỏ bên cạnh cổ trấn, vòng qua trấn.

Nửa canh giờ , đặt chân lên cổ đạo, Sa Trì trấn bỏ phía xa.

Dọc đường, Phổ Ninh vẫn canh cánh trong lòng về gói đồ trong tay, nhưng lão giả dặn dò, rời xa thôn trang, mở gói ở nơi đất trống.

Nơi tuy xa tiểu thôn trang của y, nhưng vẫn thỉnh thoảng thấy vài thôn xóm. Hiện tại lúc mở gói, vẫn nhẫn nại thêm, tiếp tục tiến về phía .

Cứ như , thêm hơn một canh giờ, cuối cùng cũng đến một nơi hẻo lánh, nơi đây đủ hoang vắng, đúng là một vùng đồng m.ô.n.g quạnh thực sự.

Lúc gần trưa, Lý Lương chuẩn dừng xe nghỉ ngơi, phát hiện xa bên cạnh một rừng cây nhỏ, liền lệnh đến đó.

Đội ngũ nhanh chóng tiến rừng cây nhỏ. Mọi kịp nghỉ ngơi, trong lòng cũng vô cùng nôn nóng, xem gói đồ rốt cuộc là thứ gì.

“Phổ tướng quân, nơi đây xa thôn trang, hoang vắng, liệu thể mở gói xem một chút ?

Nếu đoán sai, bên trong gói hẳn là một thanh trường kiếm.”

Thực , mỗi đều suy đoán như . Nếu bên trong quả thực là một thanh bảo kiếm, phẩm chất của thanh kiếm nhất định tầm thường.

Phổ Ninh gật đầu, bắt đầu từng lớp từng lớp mở gói. Mặc dù trong lòng nôn nóng, nhưng động tác của y vẫn nhẹ nhàng, như thể sợ hỏng vật phẩm bên trong gói.

Theo từng lớp vải bọc bên ngoài mở , hình dáng của bảo kiếm dần hiện rõ, cuối cùng một thanh bảo kiếm còn trong vỏ kiếm, hiện mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-loan-the-mang-theo-khong-gian-cung-phe-hoang-tu-di-luu-day/chuong-36-con-mong-tuong-quan-nhan-lay.html.]

Chưa đến thanh bảo kiếm , chỉ riêng vỏ kiếm thôi đủ khiến kinh ngạc.

Lão giả vật ba mươi năm từng dùng, lớp vải bọc bên ngoài rách nát, nhưng vỏ kiếm sáng bóng loáng, khiến thấy khó tin.

Khoảnh khắc xúc động cuối cùng cũng đến. Phổ Ninh một tay nắm vỏ kiếm, tay nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức mạnh bỗng một tiếng giòn vang, bảo kiếm cuối cùng cũng khỏi vỏ.

Ngay trong khoảnh khắc đó, kiếm quang chợt lóe, khí lạnh bức , nhiệt độ xung quanh lập tức giảm vài độ.

Chim chóc trong rừng như kinh hãi, tiếng chim hót vang lên tứ phía, bay tán loạn, rời khỏi rừng cây, chớp mắt biến mất còn dấu vết.

“Thần kiếm!”

Mọi trợn tròn mắt, đồng loạt kinh hô.

Là một vị tướng quân trải qua trăm trận chiến, Phổ Ninh thể bảo kiếm trong tay là một thanh thần kiếm thực sự.

Vào thời đại đó, thần kiếm chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mấy ai từng thấy thần kiếm thật sự.

Cho đến lúc , Phổ Ninh mới hiểu vì lão giả dặn y mở gói ở nơi hoang vắng, xa rời thôn trang, chính là y chủ nhân cũ của thần kiếm là ai.

Lão giả tuyệt đối là một cao nhân ẩn sĩ, y cũng giống Phổ Ninh, ẩn cư trong cái tiểu thôn trang hẻo lánh đó, ai y là ai.

Nếu lúc Phổ Ninh về tiểu thôn trang, lão giả hẳn rời , thể gặp nữa.

Phổ Ninh tay nâng bảo kiếm, hướng về phía đường cũ, cúi hành đại lễ, cảm tạ lão giả tặng kiếm.

“Chúc mừng Phổ tướng quân đạt thần kiếm.” Lý Lương tiến lên chúc mừng.

“Đa tạ Điện hạ, thanh thần kiếm , Phổ mỗ nhất định sẽ dũng mãnh g.i.ế.c địch chiến trường, báo hiếu quốc gia.”

Tiếp đó, Lý Lương lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, chôn nồi nấu cơm, bữa ăn sẽ tiếp tục lên đường.

Những ngày đó, thời tiết nắng ráo, tiếp tục lên đường. Chiều hôm đó thời tiết đột ngột đổi, bầu trời đầy mây đen, xem sắp mưa.

Mọi trong lòng đều rõ, nếu lúc trời mưa, sẽ mang nhiều bất tiện cho đội ngũ. Không chỉ việc sẽ trở nên vô cùng khó khăn, mà nếu lương thực mang theo mưa ướt, sẽ dễ biến chất, khi đó rắc rối sẽ lớn.

Để tránh ướt mưa, đoàn tăng tốc, chuẩn tìm nơi trú mưa, nhất là gần đó một thôn trang.

Mọi nhanh chóng thất vọng, nơi đây là một vùng đồng bằng mênh mông, chỗ nào để trú mưa. Tuy nhiên, ở phía bên cạnh xa, một ngọn núi, lẽ ở đó thể tìm thấy nơi trú mưa.

Mọi nhanh chóng tiến về phía ngọn núi, hy vọng thể tìm thấy một hang núi để trú mưa ở đó.

Ngọn núi đó trông vẻ xa, nhưng quãng đường khá dài, một thời gian khá lâu mới đến chân núi.

Ngọn núi lớn, cũng cao, cùng lắm chỉ thể coi là đồi đất. Một ngọn núi như , thể hang động.

Mọi chút thất vọng, công cốc một phen. Trên núi là rừng cây rậm rạp, gốc cây cũng thể trú mưa .

Mắt Tống Lê Lê tinh tường, nàng mơ hồ phát hiện trong rừng rậm kiến trúc, dường như là một tòa miếu vũ.

“Điện hạ, núi hình như một ngôi miếu.” Tống Lê Lê cất lời.

Mọi theo hướng ngón tay Tống Lê Lê chỉ, trong sâu thẳm rừng cây, quả nhiên một kiến trúc, trông giống miếu mà miếu.

Là miếu vũ còn quan trọng, chỉ cần núi nhà, là chỗ trú mưa.

Loading...