Xuyên Qua Loạn Thế - Mang Theo Không Gian Cùng Phế Hoàng Tử Đi Lưu Đày - Chương 50: Sáu nén vàng óng ánh
Cập nhật lúc: 2025-09-25 15:29:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy Lý Lương rời chỗ, Vương viên ngoại vội vàng tiến lên vài bước, đến bên cạnh Lý Lương, lên tiếng :
“Điện hạ chờ một chút.”
Lý Lương thấy Vương viên ngoại còn gì , liền lên tiếng hỏi:
“Viên ngoại còn gì dặn dò?”
“Điện hạ cứu mạng tiểu nữ, còn vạn dặm xa xôi đưa tiểu nữ trở về, lão hủ cả đời khó quên, đặc biệt chuẩn chút lễ mọn, vẫn xin Điện hạ đừng chê bai.”
Vương viên ngoại xong, liền hạ nhân bưng một cái khay tới, khay bày sáu nén vàng óng ánh.
Từ kích thước của nén vàng mà xem, mỗi nén vàng hẳn là năm mươi lạng, sáu nén vàng tức là ba trăm lạng, đây thật là một khoản tiền lớn.
Nhìn thấy nhiều hoàng kim như , Lý Lương mắt sáng rực, bản y quá thiếu tiền , nếu hoàng kim , y sẽ suốt chặng đường lo lắng.
bản y là hoàng tử, đại diện cho thành viên hoàng thất, thể thấy tiền mà sáng mắt, hoàng kim tuy , nhưng thể nhận!
Đối với Vương viên ngoại mà , phận hoàng tử cao quý chừng nào, y thấy qua thứ, nếu Hoàng tử Điện hạ chuẩn chút quà, cũng chỉ hoàng kim mới thể mắt .
Vương viên ngoại lập tức sai chuẩn , gần như dốc hết thứ, mới chuẩn đủ ba trăm lạng hoàng kim, dù thì, Vương viên ngoại cũng là thành thật.
“Vương viên ngoại, ngài đây là…”
Tuy Lý Lương ý của Vương viên ngoại, nhưng vẫn hỏi.
Vương viên ngoại nữa cúi hành lễ, trịnh trọng lên tiếng.
“Lần tiểu nữ gặp kẻ , may mắn nhờ Điện hạ tay cứu giúp, còn đưa tiểu nữ trở về, lão hủ một nhà vô cùng cảm kích, chuẩn chút lễ mọn, biểu lộ chút tấm lòng, vẫn xin Điện hạ nhận lấy.”
“Vương viên ngoại khách khí , lệnh ái là dân chúng của Đại Ninh triều, gặp nguy hiểm, đương nhiên giúp đỡ.
Những lễ phẩm , thể nhận, vẫn xin Vương viên ngoại nhận .
Thời gian còn sớm nữa, chúng tranh thủ thời gian, cố gắng trở về doanh trại khi trời tối.”
Lý Lương xong, liền dẫn Phổ Ninh và những khác, rời khỏi phòng khách.
Các tộc nhân thấy , vội vàng theo, tiễn Lý Lương và những khác tận cửa.
Lúc xe ngựa chuẩn xong xuôi, Lý Lương và những khác phi lên ngựa, Vương Thiến kéo lấy Tống Lê Lê, nước mắt tuôn như suối, nỡ để nàng rời .
“Vương Thiến tỷ tỷ, cần đau lòng, chúng còn cơ hội gặp , từ đây tạm biệt.”
Tống Lê Lê xong, liền lên xe ngựa, Lý Lương thấy , liền hiệu cho khởi hành.
Lúc hai bên con hẻm tụ tập ít , họ dừng chân , đều tận mắt chứng kiến phong thái của Ngũ hoàng tử.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa đến cửa trấn, thấy Vương viên ngoại một nhà già trẻ đến cửa trấn, Lý Lương liền kéo dây cương , ôm quyền hành lễ với Vương viên ngoại, lên tiếng :
“Vương viên ngoại, các ngươi cần tiễn nữa, xin trở về .”
“Được thôi Điện hạ, các ngài bảo trọng.”
Vương viên ngoại lập tức cúi hành một lễ sâu với Lý Lương.
Vương Thiến chăm chú hướng đoàn rời , cho đến khi bóng lưng khuất dần nơi xa.
Đoàn thúc ngựa nhanh chóng, hơn hai canh giờ, đến sơn trại, lúc gần hoàng hôn, thêm nửa canh giờ nữa, trời sẽ tối.
Trong thời gian , Dương Hưng vẫn luôn ở cổng sơn trại, thấy bình an trở về, một trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng đặt xuống.
“Điện hạ, các ngài trở về.”
Dương Hưng tiến lên một bước, nhận lấy dây cương trong tay Lý Lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-loan-the-mang-theo-khong-gian-cung-phe-hoang-tu-di-luu-day/chuong-50-sau-nen-vang-ong-anh.html.]
“Đã về , sơn đại vương cả một ngày, cảm thấy thế nào?” Lý Lương .
Dương Hưng , lên tiếng :
“Bẩm Điện hạ, cảm thấy tệ, khá sảng khoái, chỉ là từ sáng đến tối, một ai qua núi, cướp bóc còn xa, chẳng trách thổ phỉ núi, kẻ nào kẻ nấy đều gầy gò ốm yếu.”
Mọi , đều phá lên ha hả, tiếp theo bắt đầu khiêng lương thực, những khác trong doanh trại thấy tiếng động, cũng đều giúp đỡ.
Lúc Dương Linh Linh tới, thấy đều trở về, vui mừng khôn xiết, lên tiếng :
“Điện hạ, các ngài đều trở về , bữa tối chuẩn xong, thể ăn cơm .”
Kể từ khi Dương Hưng gia nhập đội ngũ , Dương Linh Linh liền chủ động giúp bếp, vì nàng thể nấu món ăn ngon, thời gian khẩu phần ăn của cũng hơn nhiều.
“Linh Linh cô nương vất vả , cô nương cứ chuẩn sẵn cơm nước , chúng sẽ đến ngay.” Lý Lương lên tiếng .
Sau khi ăn xong bữa tối, trời gần như sắp tối , lúc Dương Hưng đến bên Lý Lương, lên tiếng :
“Điện hạ, ngày mai chúng rời khỏi đây, sẽ thiêu hủy sơn trại ?”
“ , giữ những thứ chúng thể dùng, những thứ khác đốt hết, để ngăn chặn thổ phỉ nơi khác đến đây chiếm núi xưng vương, tiếp tục gây họa cho dân chúng một vùng .
Huynh hỏi chuyện , suy nghĩ gì ?”
Dương Hưng gật đầu, lên tiếng :
“Ta quả thực vài suy nghĩ, Điện hạ xem xét kỹ lưỡng doanh trại của thổ phỉ , bọn chúng từ mà vật liệu để dựng doanh trại, nếu cải tạo doanh trại một chút, thể dùng doanh trại cho chúng sử dụng đường , hơn nhiều so với mấy cái lều vải .”
Lời của Dương Hưng khiến Lý Lương hứng thú, nếu đường sử dụng doanh trại để đóng trại, quả thực sẽ hơn nhiều so với ở lều vải.
Hơn nữa bây giờ trong đội ngày càng nhiều, nếu một doanh trại , đương nhiên là nhất.
“Dương Hưng, sẽ chế tạo doanh trại để chúng sử dụng đường ?”
“ Điện hạ, chúng thể tận dụng vật liệu của doanh trại , chế tạo lều lớn hành quân, cung cấp cho chúng sử dụng đường .
Sử dụng lều hành quân như , ban ngày thể thu gọn , đặt lên xe kéo, sẽ vô cùng tiện lợi.
Ta tính toán một chút, doanh trại hiện , thể cải tạo thành hai lều hành quân, thể dùng cho nam nữ trong đội.”
Lý Lương gật đầu, lên tiếng :
“Được thôi Dương Hưng, ngày mai phụ trách chế tạo cải tạo lều hành quân, một ngày thể xong ?”
“Chắc là vấn đề gì, nhất là thêm một chiếc xe kéo, chuyên dùng để vận chuyển hai lều hành quân .”
“Chuyện dễ thôi, việc xe thồ cứ giao cho . Chỉ điều khi bánh xe thì phức tạp, cần giúp sức.” Tống Kiệt mở lời.
Những khác thấy , liền đáp:
“Lão Tống cứ yên tâm, chúng đều thể giúp sức. Cần gì cứ việc .”
“Được lắm, vất vả chư vị . Vậy thì ngày mai chúng sẽ xe thồ và lều hành quân, sáng sớm ngày sẽ xuất phát.” Lý Lương .
Tiếp đó, liền chuẩn nghỉ ngơi. Trên núi ngoài trại doanh, còn vài căn phòng để nghỉ đêm. Nơi trại chủ từng ở, điều kiện ở trọ chắc chắn là nhất.
“Lê Lê cô nương, hôm nay nàng theo chúng đến Bình Dao cổ trấn, thật sự vất vả. Tối nay nàng cứ nghỉ trong phòng ngủ của trại chủ nhé, nào, sợ ?”
“Không sợ ạ. Tối nghỉ trong phòng ngủ của trại chủ, còn thể trải nghiệm cảm giác sơn đại vương, hà cớ gì mà vui.” Tống Lê Lê .
“Tốt lắm, thì đêm nay Lê Lê cô nương cứ sơn đại vương một phen. Đáng tiếc nơi đây sẽ thiêu rụi thành tro, tất cả đều hóa thành hư .”
“Đa tạ Điện hạ, sơn đại vương đây ạ.” Tống Lê Lê xong, liền rời , tiến về phòng ngủ của trại chủ.