Xuyên Qua Loạn Thế - Mang Theo Không Gian Cùng Phế Hoàng Tử Đi Lưu Đày - Chương 83: Dân dĩ thực vi thiên

Cập nhật lúc: 2025-09-26 00:51:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì ngày hôm đội áp giải phạm nhân lên đường, mấy tên nha dịch liền lợi dụng thời gian buổi chiều , phố mua sắm vật phẩm, đợi khi bọn họ về, trời gần tối.

Sau bữa tối, tiểu đầu mục áp giải dẫn thuộc hạ, đến phòng của Lý Lương, từ biệt ngài.

“Bẩm Điện hạ, sáng sớm mai, chúng thần sẽ áp giải phạm nhân rời , đặc biệt đến sớm để từ biệt ngài, cảm ơn Điện hạ chiếu cố chúng thần suốt chặng đường.”

Tiểu đầu mục xong, cúi hành lễ với Lý Lương.

“Mấy vị sai quan cần khách khí, các ngươi áp giải phạm nhân, một đường vô cùng vất vả.

Ở Dã Phong Lĩnh, các ngươi vì bảo vệ , sợ sống chết, chiến đấu với sát thủ, còn mất một tên áp dịch, ân tình ghi nhớ, ngày tất sẽ trọng báo.”

Tiểu đầu mục áp giải , vô cùng vui mừng, lập tức tạ ơn.

Lý Lương khoát tay, cất lời:

“Lời cảm ơn thì cần nữa, chuyện với các ngươi đây, còn nhớ ?”

“Đương nhiên nhớ, hành trình tiếp theo, chúng thần sẽ chăm sóc Chu đại nhân và mấy phạm nhân, an áp giải họ đến Tịnh Châu.”

Lý Lương gật đầu, dặn dò mấy tên nha dịch một phen, lúc mới yên tâm.

Ngay khi mấy tên nha dịch chuẩn rời , Lý Lương lấy mấy cái bình nước quân dụng, cất lời:

“Đây là bình nước, là Lê Lê cô nương mua cho các ngươi, mỗi một cái, thể dùng đường.”

Mấy tên nha dịch vô cùng vui mừng, cầm lấy bình nước cẩn thận quan sát, cái bình nước kỳ lạ, trông giống con rùa, bên ngoài bọc da trâu, qua liền là đồ .

Tiếp theo, Lý Lương đến căn phòng giam giữ phạm nhân, thăm hỏi Chu Phủ.

Lúc Chu Phủ, trạng thái hơn nhiều so với , thấy Lý Lương, y vô cùng xúc động.

“Đa tạ Điện hạ chiếu cố suốt chặng đường, ngày mai chúng thần sẽ lên đường, đến Tịnh Châu, khi nào lão phu mới thể gặp Điện hạ.”

“Chu đại nhân cần đau buồn, chỉ cần ngài thể dưỡng bệnh thật , sống khỏe mạnh, chúng nhất định sẽ cơ hội gặp .

Chu đại nhân nhất định thể tái xuất, tiếp tục cống hiến cho Đại Ninh triều.”

“Đa tạ Điện hạ, sẽ chờ đợi ngày đó.” Chu Phủ rưng rưng nước mắt .

Sau khi cáo biệt Chu Phủ, Lý Lương trở về phòng khách, tuy tối nay khả năng cao là nguy hiểm, nhưng cũng thể lơ là.

Dịch quán bọn họ đang ở nhỏ, bên trong nhiều dãy nhà, nếu Vương Đại Lâm phóng hỏa thiêu c.h.ế.t bọn họ, thì thiêu hủy tòa nhà bọn họ đang ở, như khả năng sẽ liên lụy đến vô tội.

Mà theo , tòa nhà ngoài và hai đội sai dịch, còn những khác đang ở.

Từ đó suy luận, quan viên dịch quán chắc hẳn tham gia hành động của Vương Đại Lâm, nhưng loại trừ việc một vài sai dịch Vương Đại Lâm mua chuộc, thông báo tin tức cho y, thậm chí tham gia hành động hại .

Ngay lúc , Tống Lê Lê ôm Thiểm Điện tới, Lý Lương thấy , liền cất lời:

“Lê Lê cô nương lúc ôm Thiểm Điện đến, chuyện gì ?”

, Thiểm Điện đói , dẫn nó ăn một chút gì đó, bây giờ Thiểm Điện ăn nhiều, một bữa thể ăn một con thỏ.”

Lý Lương lập tức hiểu ý Tống Lê Lê, liền cất lời:

“Được thôi, Lê Lê cô nương, sẽ cùng nàng cho Thiểm Điện ăn.”

Lý Lương xong, liền tiện tay đóng cửa phòng , cùng Tống Lê Lê gian.

Lại một nữa đến với môi trường quen thuộc, tiểu gia hỏa vô cùng phấn khích, nó từng bước tự tin đến lồng thỏ, chằm chằm những con thỏ béo bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-loan-the-mang-theo-khong-gian-cung-phe-hoang-tu-di-luu-day/chuong-83-dan-di-thuc-vi-thien.html.]

Tống Lê Lê mở lồng, từ bên trong bắt một con thỏ, đặt xuống đất.

Đôi mắt ưng sắc bén, dọa cho con thỏ hồn vía lên mây, nhưng nó cũng chút chần chừ, để thoát khỏi thiên địch, con thỏ vắt chân lên cổ mà chạy, lao ruộng đồng.

Thiểm Điện cất một tiếng kêu dài, dang rộng đôi cánh, vút lên trung, đuổi theo con thỏ.

Xem Thiểm Điện vội vàng bắt lấy con thỏ, nhanh chậm theo , dường như đang đùa giỡn với con thỏ.

Những chuyện tiếp theo, Tống Lê Lê quản nữa, cứ để Thiểm Điện tự chơi .

Hai bước cảnh vụ thất, Tống Lê Lê lấy những món đồ mua từ tiệm trang sức buổi chiều, chất đầy bàn.

Lý Lương xem xét một chút, những món đồ Tống Lê Lê mua đều là đồ trang sức, trong đó hộp trang sức và gương đồng, liền nàng gì.

“Lê Lê cô nương, đem những thứ bày bán ?”

Tống Lê Lê gật đầu, cất lời:

“Điện hạ sai, những thứ ở Đại Ninh triều bình thường, nhưng ở các triều đại khác, là chuyện như .”

Lời của Tống Lê Lê khiến Lý Lương cảm thấy hứng thú, cầm một chiếc gương đồng bàn lên, hỏi:

“Nếu chiếc gương đồng bày bán mạng, thể bán bao nhiêu tiền?”

Tống Lê Lê mỉm , đáp:

“Điện hạ, để cho , chiếc gương đồng chất lượng thượng hạng, nếu bày bán mạng, ít nhất thể bán ba vạn đồng.

Ba vạn đồng là một con nhỏ, nếu mua gạo mạng, gần như thể mua một vạn cân.”

Lời của Tống Lê Lê đảo lộn nhận thức của Lý Lương. Chiếc gương đồng nhỏ bé , giá bán thị trường nhiều nhất cũng quá một lạng bạc, nhưng thể đổi lấy một vạn cân gạo, đây rốt cuộc là khái niệm gì chứ.

Thấy dáng vẻ của Lý Lương, Tống Lê Lê bật , :

“Sau Điện hạ cần tiền, thể mua một vài vật nhỏ thị trường, nhất là những món đồ cổ, sẽ giúp bán mạng.

Cứ như , sẽ thiếu tiền tiêu, cần những thứ ăn uống gì, sẽ giúp mua.

Tuy nhiên, mua sắm mạng cũng vấn đề, một thứ là của triều đại chúng , một khi khác hỏi đến thì khó mà giải thích .

Đương nhiên, những thực phẩm như gạo, bột mì, triều đại nào cũng , dù chúng mua lượng lớn mạng cũng sẽ gây nghi ngờ.”

Một tràng lời của Tống Lê Lê khiến Lý Lương vô cùng phấn khích. Dân dĩ thực vi thiên, trong thời đại , lương thực là vật tư chiến lược quan trọng nhất.

Xem cơ hội của đến, Tống Lê Lê chính là trời phái xuống để giúp kiến công lập nghiệp, nhất định nắm giữ cơ duyên .

Tiếp đó, Tống Lê Lê chia sẻ những món ăn vặt mua mạng với Lý Lương, tuy chỉ là những món vặt đáng kể, nhưng khiến Lý Lương mở rộng tầm mắt.

Trong khu đất canh tác, Tống Lê Lê phát hiện những cây giống ăn quả gieo trồng từ cao bằng , thể tiến hành di thực. Thế là nàng tìm nông cụ, bắt đầu nhổ cây con.

Lý Lương thấy liền tiến lên giúp đỡ, hai cùng di thực cây ăn quả, nhanh hơn một nhiều.

Là một hoàng tử, Lý Lương tuy từng xuống ruộng, nhưng khi nông việc, vẫn dáng.

Nhổ cây con, đào hố, lấp đất, cơ bản là một mạch, đến một canh giờ, tất cả cây con trồng xuống.

Tống Lê Lê trồng mấy cây vải thiều mà nàng yêu thích ngay cửa phòng cảnh vụ, chỉ cần vươn tay thể hái vải thiều.

Lúc gần chín giờ tối, đến lúc ngoài. Nếu ở trong gian quá lâu, bí mật của gian khó tránh khỏi khác phát hiện.

Rời khỏi gian, Tống Lê Lê trở về phòng khách của , chuẩn nghỉ ngơi.

Loading...