Xuyên Qua Loạn Thế - Mang Theo Không Gian Cùng Phế Hoàng Tử Đi Lưu Đày - Chương 93: Trực tiếp làm đại đầu bếp

Cập nhật lúc: 2025-09-26 06:40:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba trò chuyện, lâu liền đến tiệm bánh. Lúc trong tiệm khá nhiều , bọn họ ăn bánh, uống , còn đang bàn tán gì đó.

Ba tìm một bàn xuống, Dương Hưng thì đến hậu bếp, y định tìm đại sư phụ, mua một con vịt , để nếm thử cho thỏa thích.

Đại sư phụ đang bận rộn, thấy Dương Hưng bước , khỏi vui mừng, tưởng y đến tiểu nhị, liền lên tiếng .

“Tiểu tử, ngươi đến đúng lúc lắm, ở đây đang thiếu , mau đây giúp một tay.”

Dương Hưng nhất thời câm nín, xem đại sư phụ thật sự coi ngoài, gặp mặt bảo việc.

“Đại sư phụ, thật đúng lúc. Ta là đến cùng ăn cơm, giữa trưa vịt , cho chúng một con.”

“Ồ, ngươi là đến ăn cơm .” Đại sư phụ chút thất vọng.

“Ăn vịt thì thành vấn đề, nhưng thời gian giúp ngươi thái vịt, ngươi tự thái .”

“Chuyện hẳn thành vấn đề, xem ngài thái vịt, gần như học . Hôm nay tự động tay, thái ăn.”

“Được thôi, cứ thế . Ta giúp ngươi chuẩn vịt và nước chấm. Các ngươi lên lầu ?”

“Trên lầu khách , hai tên nha dịch và lão trung niên , giữa trưa đến ăn cơm ạ?”

“Trên lầu hai bàn đang ăn cơm. Ba đến, hình như hôm qua cũng đến. Chiều nay đến thì khó .

Tiểu tử, ngươi tìm hai tên sai vặt giúp ngươi việc ? Vậy thì đợi đến chiều, xem bọn chúng đến .”

Lời của đại sư phụ khiến Dương Hưng nhất thời câm nín, y nghĩ chứ.

“Đại sư phụ hiểu lầm , chỉ hỏi thăm thôi. Những chốn quan trường , nào gặp bọn chúng, giao thiệp với bọn chúng, chắc chắn chuyện lành.

Cho dù việc cần giúp, cũng sẽ tìm bọn chúng.

Hôm nay đến ăn cơm, chỉ ba , lầu ăn cũng tồi.”

“Tiểu tử, ngươi đúng. Năm nay tìm bọn chúng việc, chìa tay là đòi tiền. Bách tính như chúng , nhất đừng dây dưa với bọn chúng, cứ bình an mà sống cuộc đời .”

Đại sư phụ , chuẩn vịt và nước chấm.

“Tiểu tử, đặc biệt chọn cho ngươi một con vịt béo lớn, ngươi cứ mang ngoài ăn . Lát nữa canh xong, sẽ mang đến cho ngươi.”

“Được thôi, đa tạ đại sư phụ.”

Dương Hưng xong, liền bưng vịt , nước chấm và d.a.o thái vịt, rời khỏi hậu bếp.

Lúc Tống Lê Lê chọn mấy món bánh, đặt bàn. Thấy Dương Hưng mang vịt đến, liền chuẩn ăn.

“Đợi một chút, ăn vịt ở đây quy tắc riêng. Phải thái vịt thành miếng, chấm nước chấm, như mới nếm hương vị chính tông, nếu thì ăn cũng bằng thừa.”

Dương Hưng xong, đặt hai bát nhỏ mặt hai , đổ nước chấm , tiếp đó cầm d.a.o nhỏ, bắt đầu thái vịt.

Tống Lê Lê đương nhiên cách ăn , nàng là hiện đại xuyên đến, thể là kiến thức rộng rãi.

Dương Hưng đặt những miếng vịt thái một đĩa, với hai dùng đũa gắp miếng thịt vịt, chấm nước chấm, thể ăn.

Lúc , đại sư phụ nấu xong canh, đích bưng đến. Thấy Dương Hưng đang cẩn thận thái vịt, động tác khá , liền khen ngợi.

“Tiểu tử, kỹ thuật lạng vịt của ngươi tệ, thể xuất sư đó.”

“Đại sư phụ quá khen , đây gọi là nghiêm sư xuất cao đồ. Sau tiểu nhị chẳng cần nữa, cứ thế mà đại trù." Dương Hưng đáp.

“Huynh, xem tiểu nhị trong quán hề lười biếng, còn học một tay nghề . Sau việc cơm nước trong nhà cứ giao cho cả." Dương Linh Linh lên tiếng.

“Thế thì ! Trượng phu chí tại bốn phương, rời xa chốn bếp núc, thể cứ ở mãi trong hỏa phòng ." Dương Hưng lập tức phản bác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-loan-the-mang-theo-khong-gian-cung-phe-hoang-tu-di-luu-day/chuong-93-truc-tiep-lam-dai-dau-bep.html.]

Mãi cho đến lúc , đại sư phụ mới thấy Dương Linh Linh và Tống Lê Lê, bèn cất lời.

“Tiểu tử, hóa ngươi đang mời dùng bữa. Ta còn việc, phiền nữa. Các ngươi cứ từ từ dùng ."

Đại sư phụ xong, liền rời .

Lúc , quán ngày càng đông, phần lớn mua điểm tâm, tìm một chỗ xuống, ăn trò chuyện.

Chẳng mấy chốc, nội dung cuộc trò chuyện của vài ở bàn bên cạnh thu hút sự chú ý của ba .

“Ngươi ? Đêm qua dịch quán xảy một trận hỏa hoạn lớn, thiêu c.h.ế.t ít ."

, sáng nay xem, trận hỏa hoạn đó là do cố ý phóng hỏa. Hiện trường phong tỏa, cho tới gần. Ngươi những thiêu c.h.ế.t là ai ?"

“Cái đương nhiên , phố đồn ầm lên . Nói rằng thiêu c.h.ế.t là đương kim Ngũ hoàng tử, là do Đại hoàng tử phái thiêu c.h.ế.t ngài ."

“Cái ngươi thôi là , tuyệt đối đừng lung tung. Nếu trong phủ nha thấy, ngươi sẽ xong ."

“Cái , đương nhiên , quan phủ phong tỏa tin tức, e là sợ lớn chuyện.”

“Ai, đây là cái thế đạo gì đây..."

Người xì xào bàn tán, tiếng lớn, thể thấy bách tính đều khá lo lắng về sự việc .

Ba gì, họ ăn vịt lẳng lặng khác nghị luận.

Chẳng mấy chốc, họ ăn hết các món bàn, bèn chuẩn trở về khách điếm.

Tống Lê Lê định mua một ít điểm tâm, mang thêm hai con vịt về cho Lý Lương cùng nếm thử.

“Được , hai ngươi chọn điểm tâm , việc chọn vịt cứ giao cho . Ta sẽ nhờ đại sư phụ chuẩn một ít gia vị, mang về cùng.

Sau một hồi bận rộn, điểm tâm và vịt đều chuẩn xong, nhưng Tống Lê Lê cảm thấy hình như vẫn thiếu một chút, dù trong khách điếm cũng hơn mười .

Tống Lê Lê theo Dương Hưng đến nhà bếp phía , chuẩn hỏi đại sư phụ xem còn món tủ nào khác , để gói ghém mang về cùng.

Ngay khi đại sư phụ đang giới thiệu với Dương Hưng, một vật khổng lồ thớt thu hút sự chú ý của Tống Lê Lê – đó chẳng một con dê nguyên con .

Con dê nguyên con hề nhỏ, chỉnh, bên còn bốc nóng, hẳn là lò.

“Đại sư phụ, dê nguyên con bán thế nào ạ?”

Thấy Tống Lê Lê hỏi về dê nguyên con, đại sư phụ bèn mỉm , cất lời.

“Dê hề rẻ , một phần một lượng bạc. Cô nương dùng một phần ?"

“Một phần quá ít. Ta mua hết cả con dê .”

Lời của Tống Lê Lê khiến đại sư phụ khỏi run rẩy một trận.

nguyên con do quán nướng, mà là mua về. Hắn xẻ nhỏ chia đĩa, bán cho thực khách trong quán, kiếm lời chênh lệch.

từng thấy thực khách nào mua cả con dê . Chẳng lẽ là lầm ư?

“Cô nương, cả con dê hề rẻ . Chúng tốn mười lượng bạc để mua về. Cô nương mua nhiều thế gì, ăn hết ?"

“Cái cần đại sư phụ bận tâm. Gia đình nhiều , một con dê căn bản đủ ăn. Thế , ngài cứ tăng giá lên một chút, bán con dê cho chúng ."

Đại sư phụ suy nghĩ đôi chút, bèn cất lời.

“Không giấu gì cô nương, con dê là chúng đặt , thường mua . Nể mặt tiểu đây, cô nương cứ thêm năm lượng bạc nữa, con dê sẽ thuộc về cô nương."

“Được, thành giao! Dê mua .”

Loading...