Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 10: Liễu Dư Mi ấm ức

Cập nhật lúc: 2025-04-20 15:23:42
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Vân Thiên hoàn toàn không ngờ rằng mình đích thân ra mặt mà lại chạm phải mũi nhọn như thế, điều này đã đành.

Nhưng lúc ra về, đối phương lại còn chỉ thẳng vào mũi ông mà mắng. Điều này làm sao Khương Vân Thiên, người từ trước đến nay sống trong nhung lụa, luôn ở vị thế cao thượng, có thể chịu đựng được?

Suốt dọc đường về, mặt ông sầm sì. Đến khi về đến nhà, ông cuối cùng không thể nhịn được nữa, một chân đá vỡ cái bình hoa đặt ở góc phòng khách, rồi trợn mắt nhìn Liễu Dư Mi đầy giận dữ: “Hôm nay bà đi cùng tôi làm cái gì? Tôi bảo bà đứng ở một bên làm khúc gỗ à? Một câu cũng không nói nên lời, tôi đường đường là chủ tịch, lại bị một con nhóc chỉ vào mũi mắng. Bà xem thấy vui lắm phải không?”

“Sao em có thể thấy vui được?”

Nghe vậy, Liễu Dư Mi ấm ức đỏ hoe mắt. Trước khi đi, bà vẫn ôm tâm lý dù sao cũng là con gái ruột của mình, bất kể nó thế nào, dù nó có kém cỏi đến đâu, chỉ cần nó an phận thủ thường, thì đều phải đối xử tốt với nó. Nhưng không ngờ, nó lại vô lễ đến mức ấy.

Cho dù, cho dù họ không đến với thân phận cha mẹ ruột, nhưng cũng coi như là bậc trên của nó. Nhìn xem những lời nó nói ra là loại hỗn xược gì?

Rõ ràng là có ý tốt muốn nhận nuôi nó, nhưng nó lại nói họ giả dối, nói họ lấy oán trả ơn.

Loại con gái này, nhận về làm gì chứ?

May mà lúc đó bịa ra một câu chuyện, không cho nó biết nó mới là thiên kim thật của Khương gia. Nếu không, Khương gia chắc chắn sẽ không được yên bình.

“Em làm sao biết nó lại như thế! Quả nhiên là lớn lên ở bên ngoài, một chút quy củ cũng không hiểu.”

Đối diện với ánh mắt giận dữ của Khương Vân Thiên, Liễu Dư Mi một chút thiện cảm với Khương Dư Linh cũng không có. Bà dụi dụi nước mắt ở khóe mắt: “Nó không muốn bị nhận nuôi, vậy thì không nhận nuôi nữa là xong. Tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ thú, em cũng không muốn làm cái loại chuyện phí công vô ích đó. Huống chi, với cái tính cách của nó, nếu thật sự về đến Khương gia, có mà tức c.h.ế.t em rồi.”

Mặc kệ sau này nó sẽ sa đọa thành bộ dạng gì, nếu thực sự sống quá kém, thì cho nó một số tiền là được. Coi như hết cái duyên mẹ con kiếp này. Từ nay về sau, con gái bà, chỉ có một mình Minh Châu.

Liễu Dư Mi dứt khoát không muốn quản Khương Dư Linh nữa. Khương Vân Thiên thì đúng là cũng không muốn quản, nhưng nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Khương Dư Linh, ông lại cảm thấy không cam lòng.

Khương gia ở thành phố A tuy là giàu nhất, nhưng ở cả nước lại không đáng kể. Liên hôn là cách phổ biến trong giới thượng lưu, cũng là cách nhanh nhất để kết giao với những nhân vật lớn.

Nghĩ đến đây, Khương Vân Thiên tiếp tục làm khó Liễu Dư Mi: “Bà nói nhẹ nhàng nhỉ. Tôi thì đúng là không muốn quản thật, nhưng nhỡ đâu sau này người khác biết thân phận của nó mà bày kế nhằm vào Khương gia thì sao? Tùy tiện làm chút gì đó, truyền ra ngoài thôi cũng đủ khiến Khương gia mất mặt rồi. Nó không có quy củ, thì đưa nó về dạy quy củ. Không hiểu chuyện thì đưa về ép nó hiểu chuyện. Bà sợ bị nó làm tức chết, chẳng lẽ không sợ bị người ngoài chỉ trỏ nói ra nói vào sao?!”

Đám người hầu không có ở phòng khách, nên Khương Vân Thiên cũng không kiềm chế: “Phụ nữ đúng là phụ nữ, tóc dài kiến thức ngắn! Chỉ thấy được cái lợi trước mắt, không thấy được mối quan hệ lợi hại ẩn chứa phía sau. Không biết nó tồn tại còn đỡ, biết nó tồn tại thì nhất định phải đưa nó về.”

Lời Khương Vân Thiên nói nghe có vẻ rất có lý.

Nhưng Liễu Dư Mi sau khi gặp Khương Dư Linh, lại từ đáy lòng không muốn cho cô trở về. Bà ngồi trên sofa đầy vẻ u oán, trong lòng vừa tức vừa ấm ức: “Nhưng nó không muốn bị nhận nuôi mà. Cũng không thể nói thẳng thân phận thật cho nó biết được chứ? Nếu nó lấy thân phận con gái ruột về nhà, vậy Minh Châu làm sao bây giờ? Ông không thể chỉ suy xét Khương gia mà không suy xét Minh Châu chứ! Tuy Minh Châu không có quan hệ huyết thống với chúng ta, nhưng con bé đáng yêu, hiểu chuyện và lương thiện như vậy. Nếu để con bé biết thân phận thật, con bé nhất định sẽ không chịu đựng được.”

“Khương Minh Châu quan trọng hay Khương gia quan trọng?” Khương Vân Thiên không muốn nói nhiều với Liễu Dư Mi: “Huống chi, tôi khi nào nói muốn nói thân phận thật cho nó biết?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-10-lieu-du-mi-am-uc.html.]

“Vậy thái độ của nó hôm nay…”

“Con người ấy mà, khi chưa bị dồn đến đường cùng thì miệng luôn cứng.” Khương Vân Thiên trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn: “Chuyện này bà đừng lo nữa, tôi sẽ nghĩ cách đưa nó về. Việc bà cần làm là sau khi nó trở về, hãy dạy dỗ nó thật tốt. Một cô gái tốt, tính cách nên dịu dàng nhu hòa, chứ không phải như nó.”

Khương Vân Thiên nói xong, đứng dậy đi lên lầu. Liễu Dư Mi đại khái hiểu Khương Vân Thiên muốn làm gì, biết Khương Dư Linh khó tránh khỏi phải trở về. Nghĩ đến thái độ của Khương Dư Linh, bà chỉ cảm thấy số mình thật khổ.

“Sao loại chuyện này lại rơi vào đầu mình cơ chứ…”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Tại sao ông trời lại đối xử với mình như vậy?”

Liễu Dư Mi ấm ức rơi lệ. Còn Khương Nhĩ Trác, đúng lúc này trở về, thấy mẹ khóc nức nở, trong lòng anh tức khắc thắt lại: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy? Sao mẹ khóc? Bố đâu? Hôm nay hai người không đi đón con ranh đó sao?”

“Nó không về.”

Thấy con trai, Liễu Dư Mi càng thêm đau khổ. Dùng khăn tay lau nước mắt, bà kể lại sự việc hôm nay từ đầu đến cuối. Bà nhấn mạnh những lời Khương Dư Linh đã nói với họ, rồi kể lể sự ấm ức của mình với Khương Nhĩ Trác.

Khương Nhĩ Trác giận tím mặt.

Trong lòng anh, cái gọi là chị gái ruột bất quá chỉ là một kẻ lưu manh mà thôi. Một kẻ lưu manh có thể bước chân vào nơi như Khương gia, hẳn phải cảm động đến phát khóc. Nhưng đối phương không những không chút cảm kích, ngược lại còn ác khẩu với mẹ anh.

Cô cho rằng mình là cái thá gì? Nếu không phải vì có quan hệ huyết thống với họ, ai thèm liếc nhìn cô một cái nữa?!

Khinh bỉ! Thứ hạ đẳng!

Trong nhất thời, Khương Nhĩ Trác đã quên luôn sự tồn tại của Khương Dư Linh.

“Mẹ, mẹ đừng khóc. Bố nói đúng. Loại người như cô ta cần phải đưa về, tránh ở bên ngoài làm mất mặt Khương gia.”

Trong mắt Khương Nhĩ Trác lóe lên tia độc ác.

Rất nhiều chuyện.

Chỉ chờ cô trở về, mới dễ dàng thực hiện.

Khoảnh khắc này, Khương Nhĩ Trác hoàn toàn không ngờ rằng kẻ lưu manh trong miệng anh, và nữ thần trong lòng anh là cùng một người. Đầu óc anh đang bị cơn giận làm choáng váng, anh cũng không suy nghĩ về sự trùng hợp đó, chỉ muốn làm sao cho đối phương một bài học khắc cốt ghi tâm.

Anh tuyệt đối không thể tha cho cô.

Loading...