“Anh cũng  ngoài ăn đêm thôi.”
Hứa Tấn Trình kéo ghế  xuống cạnh Khương Dư Linh. Khi   xuống, ba  thanh niên khác cùng tuổi với  cũng kéo ghế   theo.
Cái bàn ban đầu chỉ dành cho bốn  lập tức trở nên  chật chội.
Mặt Khương Nhĩ Trác tức khắc đen . Còn ba     hềnh hệch tự giới thiệu với Khương Dư Linh: “Chào tiểu sư ,  là Đường Mẫn Nguyên, cùng phòng với Hứa Tấn Trình.”
“Anh là Mạc Thanh.”
“Anh là Lý Hằng.”
Cả ba  đều ăn mặc chỉnh tề, diện mạo  tệ, hơn nữa ánh mắt trong trẻo. Tuy hành động của họ khá đường đột, nhưng cử chỉ lời   hề tùy tiện. Sau khi tự giới thiệu xong, Đường Mẫn Nguyên còn vô cùng trịnh trọng xin  Khương Dư Linh,  họ  mời mà đến thật sự  ngại.
Lời    , Mạc Thanh liền tiếp lời: “ Hứa Tấn Trình cứ nhắc về em mãi, bọn  tò mò quá.”
Lý Hằng cũng : “ . Anh suýt nữa là  khen em lên trời. Bọn  còn tưởng  khoa trương cơ đấy. Hôm nay  gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Nói gì đấy?” Hứa Tấn Trình mỉm  ngắt lời họ: “Tiểu sư , em đừng  họ. Bọn họ cả ngày ăn    chỉ thích  linh tinh.”
Bốn  kẻ tung  hứng,   gạt Khương Nhĩ Trác  ngoài. Đây cũng chính là cảnh tượng Khương Dư Linh  thấy.
Dù .
Nhà  con gái, trăm nhà cầu . Sự xuất hiện đúng lúc của những  theo đuổi sẽ khơi dậy ý chí chiến thắng và tính chiếm hữu trong lòng đàn ông.
 cũng  cần quá mức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-14-cho-can-cho.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Khương Dư Linh dùng khóe mắt liếc  Khương Nhĩ Trác một cái, thấy sắc mặt   khó coi đến mức nào, liền mím môi mỉm  lễ phép: “Chào các sư .”
“Đây là bạn em, Khương Nhĩ Trác. Tối nay em  ăn cùng  .”
Khương Dư Linh  thể để Khương Nhĩ Trác quá khó xử, ít nhất là bây giờ  thể.
Hơn nữa, trong tình huống   mặt giải vây cho Khương Nhĩ Trác,   là thiện cảm của  đối với cô sẽ tăng vọt, ít nhất cũng tăng lên  2-3%.
Nụ  của Hứa Tấn Trình  một thoáng khựng , nhưng  nhanh, ánh mắt  chuyển sang Khương Nhĩ Trác: “Ồ,  là bạn của tiểu sư  ? Xin  xin , lúc nãy   thấy .”
Và ba  bạn của Hứa Tấn Trình cũng : “Thật sự ngại quá.”
Giọng điệu bốn  đều mang theo sự lịch thiệp cho  lệ, nhưng Khương Nhĩ Trác  thở phào một  thật sâu. Anh  như   : “Không . Các  là sư  của Dư Linh thì cũng là sư  của . Các   ăn gì cứ gọi, tối nay  mời.”
“Sao  thể để  mời ?” Hứa Tấn Trình cũng   nhân vật đơn giản gì: “Cậu   sinh viên Đại học Lâm An nhỉ? Đã đến Đại học Lâm An của chúng  , tự nhiên  để   chủ nhà. Cậu cứ gọi ,  ăn gì thì gọi đó,  mời.”
“Vậy . Vậy cảm ơn sư .” Khương Nhĩ Trác  xong, liền   với Khương Dư Linh: “Dư Linh, tối nay sư  mời,  hôm nào   mời cô  ăn cơm nhé.”
Nhìn xem lời  .
Nụ   mặt Hứa Tấn Trình   nữa đông cứng. Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng Khương Dư Linh  rõ. Cô  gật đầu: “Được thôi.”
Hứa Tấn Trình cũng   là   lành gì cho lắm.
Thích nhưng  dám  thẳng, cứ lẩn quất trong bóng tối đề phòng từng  theo đuổi cô. Tuy cô  nghĩ đến việc yêu đương lúc , nhưng hành vi kiểu đó của  ——.
Cái  cũng coi như là chó cắn chó .
Khương Dư Linh mỉm  nhạt nhạt, lúm đồng tiền nhạt nhạt, vô cùng vui vẻ chứng kiến cảnh tượng như .