"Sự việc là như thế này."
Tuy Khương Dư Linh thái độ không tốt, nhưng Khương Minh Châu vẫn thành thật kể lại rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Cô ta nói rằng Liễu Dư Mi sở dĩ muốn lấy thân phận con nuôi để đón Khương Dư Linh về, là vì Liễu Dư Mi sợ cô takhổ sở, sợ cô ta không thể chấp nhận. Cho nên muốn sau khi đón Khương Dư Linh về rồi mới từ từ nói cho cô sự thật, từ từ khôi phục thân phận của hai người. Không ngờ mọi chuyện lại trở nên lớn chuyện như vậy.
Nói xong lời cuối cùng, Khương Minh Châu còn không quên biện hộ cho hành vi trước đó của Khương Vân Thiên: "Bố không phải cố ý, bố chỉ là không muốn chị lưu lạc bên ngoài. Bố sợ chị đi vào con đường lầm lạc."
Thật lòng mà nói, tài ăn nói của Khương Minh Châu cũng không tệ. Mặc kệ là thần sắc, hay lời lẽ, đều tràn đầy sự chân thành. Nếu không phải vì đời trước đã bị hại quá thảm, Khương Dư Linh có lẽ thật sự sẽ bị cô ta lay động.
Tư thái của cô ta trước nay vẫn luôn vô tội như vậy.
Nhìn vẻ mặt cảm động trong mắt Liễu Dư Mi, Khương Nhĩ Phàm, Khương Nhĩ Trác ba người, Khương Dư Linh nhướng mày hỏi: "Nghe cô nói vậy, tôi cảm giác hình như tôi không tha thứ cho các người cũng không được."
Nhìn vẻ mặt Khương Minh Châu rõ ràng nhẹ nhõm thở phào, giọng Khương Dư Linh đột ngột chuyển: "Nhưng mà ——."
"Không nói đến việc tôi có quan hệ huyết thống với "bố mẹ" trong miệng cô hay không. Chỉ nói đến việc họ sau khi biết chuyện nhầm con đầu tiên, lại không chọn tìm hiểu cuộc sống trước đây của tôi, mà lại chọn cách làm sao để bảo vệ cảm nhận của cô. Cô không thấy buồn cười sao?"
"Tôi bảy tuổi, mẹ nuôi tôi đã qua đời. Nếu không phải tôi thông minh, thành tích tốt, bây giờ tôi sẽ là bộ dạng gì?"
"Chỉ vì không muốn trở thành con nuôi Khương gia các người, các người liền dùng thủ đoạn đặc biệt cưỡng bức tôi vào khuôn khổ. Bây giờ cô còn mỹ miều nói đây là vì không nỡ bỏ tôi, sợ tôi đi vào con đường lầm lạc?"
"Cách sợ con gái ruột của mình đi vào con đường lầm lạc không phải là nói cho cô ấy biết thân phận thật sự, mà là dùng cách cắt đứt đường lui của cô ấy, chèn ép tôn nghiêm của cô ấy, làm tổn hại đôi cánh của cô ấy, ép buộc cô ấy lấy thân phận con nuôi trở về nhà các người. Giống như huấn luyện chó vậy, đánh vô số cái tát rồi đưa cho một quả táo ngọt, còn cần đối phương cảm động đến rơi nước mắt?"
"Nếu đây là cái gọi là "không nỡ bỏ" trong miệng "bố mẹ" cô, thì người bị "bố mẹ" cô không nỡ bỏ đó thật sự quá đáng thương."
Khương Dư Linh nghĩ đến những chuyện xảy ra ở đời trước, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Cô nhìn Khương Minh Châu, trực tiếp đứng dậy: "Còn cô, thật sự quá đủ dối trá."
"Tôi đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm, mới cho loại người như các người nửa tiếng đồng hồ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-29-chan-thanh.html.]
"Không phải như thế..."
Khương Dư Linh nói xong trực tiếp xoay người bỏ đi. Thấy vậy, trong mắt Khương Minh Châu hiện lên một tia bối rối. Cô ta tiến lên định kéo tay Khương Dư Linh.
Ai ngờ Khương Dư Linh đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn họ. Đôi mắt phượng hơi xếch mang theo vài phần cảnh cáo: "Không cần lại đến tìm tôi. Nếu không, tôi nghĩ tôi có thể lại tìm giáo sư của tôi để tán gẫu một chút."
"Đến lúc đó tôi có thể sẽ không dễ dàng tha thứ cho các người như vậy đâu."
Khương Dư Linh ném xuống câu nói đủ nặng ký, rồi không quay đầu lại rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đi xa, Khương Minh Châu không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi: "Chị... sao lại... như vậy được chứ..."
Cô tarõ ràng đã rất chân thành, cô tathật lòng muốn trả lại thân phận cho cô, và cũng thật lòng nói ra những lời đó.
"Mẹ... Anh Nhĩ Phàm, Nhĩ Trác... Em... Em có phải đã làm sai điều gì rồi không..."
Cô quay đầu nhìn về phía ba người Liễu Dư Mi. Khương Nhĩ Trác thần sắc mờ mịt, trong mắt Liễu Dư Mi khó nén sự thất vọng, còn Khương Nhĩ Phàm thần sắc âm độc, nhìn về hướng Khương Dư Linh rời đi.
"Không, con không sai."
"Là cô ta bụng dạ hẹp hòi, không biết tốt xấu!!!"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Cô ta ưu tú thì sao? Nếu giáo sư của cô ta biết cô ta là loại người như vậy, còn nguyện ý thật lòng giúp đỡ cô ta sao?"
Cô không phải nói bọn họ chèn ép tôn nghiêm, bẻ gãy đôi cánh của cô sao?
Thì anh liền đích thân chặt đứt con đường lui của cô.
Anh muốn cô quỳ trở lại Khương gia!