Khương Dư Linh nóng lòng lao về phía nơi truyền thừa. Đó là một đại điện cũ kỹ. Trên đại điện  một kim  Bồ Tát,   là Bồ Tát nào. Một tay cầm cành liễu, một tay đặt ở ngực, khuôn mặt hiền từ.
Khương Dư Linh thành kính vái lạy,  hỏi hệ thống   để nhận  truyền thừa trong đó.
[Cái đó thì  tự ký chủ nghĩ cách.] Hệ thống : [   cho ký chủ thông tin về nơi truyền thừa , còn  dạy ký chủ cách nhận  truyền thừa nữa,  thì  thà tự  lấy cái truyền thừa   cho .]
Lời  cũng đúng.
Khương Dư Linh buồn bực sờ sờ mũi,  đó liền   trong đại điện. Đại điện  rộng rãi,   gì trang trí đặc biệt. Ngoài kim  Bồ Tát, cũng chỉ  mấy cái bồ đoàn.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Khương Dư Linh  thử lên từng cái bồ đoàn, nhưng vẫn   bất kỳ dị biến nào xảy . Cô nghĩ  nghĩ , cuối cùng vẫn dừng mắt ở kim  Bồ Tát.
Hay là, thử chạm  xem?
Khương Dư Linh nghĩ là  ngay. Cô triệu hồi phi kiếm,  ngự kiếm bay lên, nhưng  phát hiện khoảnh khắc nhảy lên phi kiếm,  một lực lượng vô hình đang cản trở cô tiến lên.
Hút!
Khương Dư Linh  cần phi kiếm nữa, thu phi kiếm , trực tiếp dùng phù Phi Hành, bay về phía kim  Bồ Tát.
Việc  phù Phi Hành ngăn trở  lớn, Khương Dư Linh bay vòng quanh kim  Bồ Tát một lúc, cuối cùng dừng  ở lòng bàn tay Bồ Tát. Cô đặt tay   lòng bàn tay Ngài, và trong khoảnh khắc, cả đại điện bùng lên ánh sáng rực rỡ. Khi Khương Dư Linh  thể mở mắt, cô   còn ở trong đại điện nữa.
Cô   tình hình hiện tại, nên Khương Dư Linh  vội lên tiếng. Cô mím môi, đại khái đoán  phần nào, nhưng vẫn chọn cách im lặng quan sát.
Cô  ở trong đại điện nữa, mà đang ở trong một biệt thự vàng son lộng lẫy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-297-khao-nghiem-1.html.]
Trong biệt thự   nhiều . Có đàn ông, phụ nữ.
Khương Dư Linh  ngớ , nhưng cô nhanh chóng phản ứng , nhận  cuộc khảo nghiệm  bắt đầu. Cô lập tức quan sát kỹ biểu cảm của   trong biệt thự,  nhanh, ánh mắt của cô khóa chặt  một  đàn ông  xa, đang nắm tay một cô gái, vẻ mặt chán ghét  cô.
Cô gái bên cạnh  đàn ông tên là Nhược Nhược.
Lúc ,  đàn ông lên tiếng: “Nhược Nhược cô   cố ý, khi đó cô  tuổi tác nhỏ còn  hiểu chuyện, ngươi liền  thể rộng lượng một ít ?”
Người đàn ông bên cạnh phu nhân lập tức lạnh lùng ngắt lời : “Phẩm hạnh   chính là phẩm hạnh  , bất luận giải thích nào đều là cớ.”
Khương Phong mặt cũng đỏ bừng: “Mẹ,   chuyện kiểu gì ? Mẹ   Nhược Nhược là hồ ly tinh!”
Lúc , phu nhân  ghế sofa  chuyện, cô vẻ mặt chán ghét   : “Ta thấy ngươi vì con hồ ly tinh  mà ngay cả  họ gì cũng  .”
“Cô  năm đó đối xử với em gái ngươi thế nào, ngươi  quên ? Bây giờ  đổi  phận là  thể xóa bỏ hết ân oán trong quá khứ ?”
Khương Phong: “Trước  những chuyện đó,  qua ,  vì cái gì  cứ mãi  buông bỏ?”
Phu nhân  lạnh: “Ngươi đang lẫn lộn,  ân oán và đơn phương ức h.i.ế.p em gáii ngươi  thể giống  ? Tóm ,   rõ ở đây, nếu ngươi cứ nhất quyết  đưa  phụ nữ   cửa,  thì ngươi hãy cút khỏi Khương gia cho , tất cả  thứ của Khương gia sẽ   phần của ngươi, chúng  đều sẽ để  cho em gái ngươi.”
“Mẹ!” Người phụ nữ bên cạnh Khương Phong, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Khương Phong  uất ức  phẫn hận,  nhanh liền nắm bắt  trọng điểm: “Mẹ   là  ý gì? Mẹ hôm nay đánh chúng con, về  còn  động thủ với chúng con ? Mẹ đừng tưởng rằng  là  con, con cũng  dám  tay tay !”
“Chỉ vì  phụ nữ con thích  ân oán với Khương Dư Linh, nên, Khương Dư Linh là con gái của cha , con liền   con trai của cha  ?”
Cha Khương: “Mẹ con  đúng.”