Gió chợt nổi lên.
Ba người Khương Nhĩ Trác quay đầu lại, liền thấy một thiếu nữ mặc váy trắng đứng phía sau họ. Thân hình cô mảnh mai, mày mắt như vẽ, da trắng như tuyết, tóc đen nhánh như rong biển tùy ý xõa sau lưng.
Cô ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nét trẻ con trên mặt vẫn chưa hết hẳn. Đôi mắt phượng hơi hếch lên, hơi mang ý cười, bên má có hai lúm đồng tiền nhạt nhạt.
Xinh đẹp rạng rỡ.
Lại thanh thuần thoát tục.
Khương Nhĩ Trác sững sờ. Cú sốc thị giác mạnh mẽ khiến tim anh đập thình thịch. Mãi đến khi thiếu nữ lại lần nữa lên tiếng hỏi đường Kiến Thiết đi lối nào, anh mới đột nhiên phản ứng lại, theo bản năng chỉ về hướng đường Kiến Thiết: “Đường Kiến Thiết, đường Kiến Thiết đi hướng đó…”
“Vâng, cảm ơn ạ.”
Thiếu nữ đáp lại một nụ cười lễ phép rồi quay người rời đi. Khương Nhĩ Trác cứ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng cô, mãi đến khi cô đi xa mới như tỉnh mộng.
Bên cạnh truyền đến tiếng hai người bạn thân: “Cô gái này đẹp thật đấy nhỉ.”
“Sống lâu như vậy rồi, lần đầu tiên tôi thấy một cô gái xinh đẹp đến thế. Hóa ra những thứ như 17-18 tuổi đã nghiêng nước nghiêng thành trong tiểu thuyết cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ mà.”
Đúng vậy.
Quả thật rất xinh đẹp.
Mỗi một nét, đều đúng với gu thẩm mỹ của anh.
Anh vừa nãy còn tưởng rằng, mình đã nhìn thấy tiên nữ.
Khương Nhĩ Trác nắm chặt tay, hít sâu một hơi: “Đi, chúng ta cũng đi đường Kiến Thiết.”
……
Đối với người vốn dĩ nên cực kỳ chán ghét, cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên sẽ như thế nào đây?
Câu này hẳn nên hỏi Khương Nhĩ Trác của kiếp trước.
Khương Dư Linh nghĩ đến phản ứng của Khương Nhĩ Trác vừa nãy, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia chế giễu nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-3-gap-nhau.html.]
Không sai, người vừa hỏi đường chính là Khương Dư Linh.
Mười năm trôi qua, cô bé nhỏ nhắn gầy gò ngày trước dưới sự giúp đỡ của hệ thống, đã nhanh chóng trưởng thành trong mười năm này, biến thành một cô thiên nga trắng xinh đẹp mà Khương gia hoàn toàn không đủ trình độ để xứng tầm.
Cuộc đời bi kịch và cái c.h.ế.t thảm của Khương Dư Linh kiếp trước không thể tách rời khỏi sự bất công của Khương gia cùng sự xảo quyệt độc ác của Triệu Mẫn Hồng và Triệu Ngọc. Triệu Mẫn Hồng và Triệu Ngọc là kẻ đầu sỏ. Triệu Mẫn Hồng đã sớm hóa thành tro bụi mười năm trước rồi, bây giờ hẳn nên đến lượt những người khác.
Dì út của Khương Minh Châu, Triệu Ngọc.
Hai người anh trai của Khương Minh Châu, Khương Nhĩ Phàm, Khương Nhĩ Càng.
Em trai của Khương Minh Châu, Khương Nhĩ Trác.
Cha mẹ nuôi của Khương Minh Châu, Khương Vân Thiên, Liễu Dư Mi.
Nam chính của cuộc đời Khương Minh Châu, Thẩm Hoài An.
Những người này, cứ từ từ mà đến thôi. Khương Dư Linh cũng lười phân biệt trình tự trước sau, ai gần thì làm trước. Dựa theo tuyến thời gian của kiếp trước, hiện tại Khương Nhĩ Phàm còn đang học đại học ở Ma Đô, Khương Nhĩ Càng ở nước ngoài, Khương Minh Châu bị thương mặt sau tai nạn xe cộ đang đi H Quốc phẫu thuật thẩm mỹ. Chỉ có một mình Khương Nhĩ Trác ở Thành phố A.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Khương Dư Linh nhếch lên một nụ cười nhạt.
Trong số này, dễ đối phó nhất chính là Khương Nhĩ Trác, kẻ đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển nhưng tâm tư độc ác.
Kiếp trước, Khương Nhĩ Trác rõ ràng biết thân phận thật của cô, lại cố ý tung tin đồn cô là con hoang ở trường học, hơn nữa còn là người đi đầu cô lập cô, khiến cô mỗi ngày đều sống trong sợ hãi.
Kiếp này sao, cô sẽ khiến anh nếm trải mùi vị của việc “giết người tru tâm”.
Dù sao, kiếp trước cô chịu ảnh hưởng của thân phận nữ phụ ác độc, để được bọn họ công nhận, cô đã tìm hiểu sở thích của từng người trong Khương gia. Trong đó đương nhiên cũng bao gồm —— kiểu con gái Khương Nhĩ Trác thích.
Nghĩ đến ánh mắt của Khương Nhĩ Trác vừa nãy, Khương Dư Linh không nhịn được cười khẽ thành tiếng. Cô thật sự nóng lòng muốn nhìn thấy phản ứng của Khương Nhĩ Trác khi phát hiện cô là chị ruột của anh ta.
Tính thời gian, bây giờ bọn họ cũng nên bàn bạc việc đón cô về nhà rồi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Kiếp trước, dưới thân phận con nuôi, cô phải vào Khương gia một thời gian rất lâu sau mới biết thân phận thật của mình. Còn kiếp này, bọn họ muốn đón cô đi, đã không còn đơn giản như vậy nữa rồi.
Vậy bây giờ.
Trước tiên đi mua một căn nhà đã.
Khương Dư Linh bước nhanh vào phòng bán hàng, nở một nụ cười nhạt với cô bán hàng: “Tôi muốn xem nhà ở tiểu khu Hoa An, bây giờ còn phòng không ạ?”