Ánh mắt Vệ Nghênh Lam sáng quắc, một bước nhanh tiến lên đỡ Khương Dư Linh đang   đất dậy. Khương Dư Linh thấy nhiều  như ,  mặt thoáng hiện vẻ hoảng loạn, nhưng  nhanh  trấn tĩnh .
“Ta  .”
Cô  về phía Vệ Nghênh Lam, tránh  khỏi Vệ Nghênh Lam, trong mắt mang theo vài phần cảnh giác: “ mà, các    ở đây?”
Vệ Nghênh Lam liền : “Chúng   mệt, nên dừng chân ở đây một lát.”
“ ngươi   từ   ? Chẳng lẽ nơi  còn  động thiên khác ?”
Hai  ánh mắt giao  giữa  trung, Khương Dư Linh  thể rõ ràng  thấy sự nóng rực trong đáy mắt đối phương.
Khương Dư Linh mím môi,  đầu : “Ta cũng  ,   khi  bước  đại điện , đột nhiên liền tiến  một nơi xa lạ, hẳn là  động thiên khác , các   thể ở đây tìm thêm vài vòng.”
“Ta còn  việc,   đây.”
Khương Dư Linh  xong liền định rời , nhưng Vệ Nghênh Lam    thể để cô , liền giữ tay cô .
Khương Dư Linh liền  đầu  cô: “Vệ học tỷ, ngươi đây là…”
“Tinh Ca học ,  chuyện thêm chút nữa .”
Ánh sáng đỏ   Khương Dư Linh càng tím hơn, Vệ Nghênh Lam  Khương Dư Linh nhất định  nhận  lợi lộc lớn ở nơi xa lạ mà cô nhắc đến. Cô  nóng lòng  cướp  bàn tay vàng của cô.
Vệ Nghênh Lam kéo Khương Dư Linh  chịu buông tay, cô  mỉm : “Kể cho chúng   một chút, ngươi  nhận  những gì  ? Đến giờ chúng  vẫn  tìm  bảo bối nào cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-307-phu-dinh-than-1.html.]
Ý đồ của Vệ Nghênh Lam  hề che giấu. Và cô     lời , Chu Ly cùng nhóm  cũng : “  Tinh Ca học , ngươi kể cho chúng   .”
“Đừng vội  a, tiếp theo chúng  cùng hành động a.”
“Yên tâm, đồ vật ngươi tìm  đều là của ngươi, chúng   tranh giành với ngươi.”
Chu Ly cùng nhóm  ngươi một lời  một lời, lời  thì  dễ tai, nhưng  vây quanh Khương Dư Linh, rõ ràng là  vây khốn cô,  cho cô thoát .
Khương Dư Linh thử vài ,  rút  cổ tay   khỏi tay Vệ Nghênh Lam, đáy mắt liền hiện  vài phần tức giận. Cô  xung quanh một cái, sắc mặt lạnh lùng: “Vệ học tỷ, Chu học trưởng, các  đây là   gì?”
Vệ Nghênh Lam dùng sức kéo Khương Dư Linh về phía  hai bước, cô  buông tay, xoa mặt Khương Dư Linh, nụ  mang theo vài phần đùa bỡn như mèo vờn chuột: “Chúng  chỉ   ngươi  một chút, ngươi ở đây rốt cuộc nhận  cái gì mà thôi, cũng   ý tứ gì khác… À, đúng , còn , chính là  mượn vận khí của ngươi, ở bí cảnh  tìm  nhiều thứ  hơn.”
“Nếu    thì ?”
Khương Dư Linh lạnh lùng  Vệ Nghênh Lam: “Hơn nữa, các  chính là một đám , lúc  giả vờ  mâu thuẫn là để  thả lỏng cảnh giác?”
“Các  chính là cố ý chờ  ở đây  , nhưng các  rốt cuộc  thế nào mà   ở đây?”
“Còn nữa, các  vì   nhất định    thể tìm  đồ ?”
Vẻ mặt Khương Dư Linh xen lẫn sự hoang mang và tức giận  giống giả vờ. Chu Ly cùng nhóm  liền bật , nụ  của Vệ Nghênh Lam càng phong tình vạn chủng, cô  vén lọn tóc xoăn bên má, mắt phượng như tơ: “Tinh Ca  , ngươi thật là một  thông minh.”
Lại chớp mắt: “Xem như ngươi thông minh như , chỉ cần ngươi  thể giao  bàn tay vàng   ngươi,  tạm tha ngươi một mạng thế nào?”
Sắc mặt Khương Dư Linh tức khắc biến đổi: “Bàn tay vàng gì,   hiểu học tỷ đang  gì.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Đừng giả vờ.” Chu Ly  nhạo một tiếng: “Nói cho ngươi , mắt Nghênh Lam tỷ  thể  thấy ai  bàn tay vàng  .”