Chử Phong cứng họng. Đúng là không. Nhưng hắn vẫn bực bội vì Nhan Cẩn giữ im lặng: “Dù vậy, anh cũng nên nhắc một câu. Tin hay không là việc của hắn.”
“Nếu hắn không tin, tôi phí lời làm gì?”
Nhan Cẩn nhếch môi, nụ cười mang chút châm biếm. Chử Phong im bặt, không muốn tranh cãi nữa.
Một người khác lên tiếng, giọng nghi ngờ: “Đây thật là trò chơi sinh tồn à? Anh không lừa chúng tôi chứ?”
Nhan Cẩn nhíu mày: “Lừa mọi người thì tôi được gì? Cảnh vừa nãy mọi người không thấy sao? Ai giải thích được bằng khoa học chuyện một người nổ thành m.á.u thịt trong chớp mắt, còn người kia thì chẳng hề hấn? Nếu giải thích được, cứ việc không tin tôi.”
Hắn ngừng một lát, giọng sốt ruột: “Chỉ 50 tích phân thôi, đừng phí thời gian nữa. Đồng ý dựa vào tôi thì giơ tay, không thì thôi.”
Giọng Nhan Cẩn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, xen lẫn chút bất mãn.
Mọi người liếc nhau. Cô gái bên cạnh Khương Dư Linh cắn môi, rụt rè giơ tay đầu tiên. Cô vừa giơ, những người khác lục tục theo sau. Khương Dư Linh cũng xuôi theo, giơ tay cao.
Chử Phong là người cuối cùng, mặt biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay. Hắn hiểu, nếu đây thật là trò chơi sinh tồn, có người dẫn đường vẫn hơn tự mò mẫm.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Tất cả đồng ý.
Nhan Cẩn thả lỏng đôi mày, bắt đầu giải thích những điều cần chú ý.
Đây là trò chơi sinh tồn, nhưng vì họ đều là người mới, nhiệm vụ chỉ ở mức khó một sao, mức dễ nhất, hầu như không có bẫy.
“Chỉ cần nghe lời Lâm Nhã Nhã là sống sót được." Nhan Cẩn nói ngắn gọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-367-kho-xu-1.html.]
“Đừng vi phạm quy tắc cô ta đặt ra. Đồ ăn trong biệt thự dùng được, đều sạch sẽ. Còn lại, cứ làm theo lệnh tôi.”
Hắn vừa dứt lời, Lâm Nhã Nhã từ trên lầu bước xuống. Cô đã thay một chiếc váy xanh thiên thanh, tóc uốn nhẹ, đầu đội vương miện nhỏ, như công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
“Hì hì, để mọi người đợi lâu rồi!” Cô cười rạng rỡ.
“Xin lỗi nhé, tôi vừa tắm xong, còn trang điểm một chút. Mọi người thấy tôi thế này có đẹp không?”
“Đẹp.” Nhan Cẩn mỉm cười, vẻ lịch lãm như quý ông. “Rất đẹp, tôi chưa từng thấy ai đẹp hơn Nhã Nhã.”
Lâm Nhã Nhã cười cong mắt, giả vờ hờn dỗi: “Có khoa trương như anh nói đâu!”
Cửa lớn biệt thự đã đóng lại từ lúc cô lên lầu.
Mọi người dần chấp nhận thực tế rằng họ đang trong trò chơi sinh tồn. Dù sợ hãi, sự hiện diện của Nhan Cẩn khiến họ bớt hoảng loạn. Họ học theo hắn, trò chuyện với Lâm Nhã Nhã, toàn lời tâng bốc. Lâm Nhã Nhã được hùa theo, mặt mày hớn hở, nhưng, .
“Trời sắp tối rồi, hay chúng ta chơi một trò chơi đi?” Cô ta đề nghị, giọng hào hứng.
Nhan Cẩn đáp ngay: “Trời tối rồi, chúng ta nên ăn tối. Cả ngày di chuyển, mọi người đói lắm rồi.”
“Anh nói có lý thật.”
Lâm Nhã Nhã liếc Nhan Cẩn, không có vẻ ác ý. Nhưng rồi cô quay sang Khương Dư Linh, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc: “Khương Dư Linh, cậu làm bữa tối cho tôi nhé. Tôi vẫn nhớ hồi học sinh, cậu hay mang cơm cho tôi. Hương vị đó, đến giờ tôi vẫn không quên.”
“Cậu sẽ làm cho tôi chứ?”