Khương Dư Linh và Dư Tình Nhu bị Lâm Nhã Nhã nhắm vào, mỗi người nhận một nhiệm vụ riêng. Còn những người khác, Lâm Nhã Nhã chẳng mảy may hứng thú. Sau khi dặn Khương Dư Linh làm xong cơm thì gọi mình, cô ta ung dung lên lầu ngủ. Khi bóng cô ta khuất dạng, cả nhóm thở phào, lập tức xôn xao bàn tán.
“Lâm Nhã Nhã rốt cuộc muốn gì đây?”
“Có khi nào cô ta ghen vì hai người họ quá xinh nên muốn hại c.h.ế.t không?”
“Cũng có lý. Cô ta có thèm liếc chúng ta đâu.”
“Không ngờ Lâm Nhã Nhã ghen ghét đến thế.”
Tằng Du, cô gái còn lại trong nhóm, tò mò hỏi Khương Dư Linh: “Mà lúc nãy cậu nghĩ thế nào để cò kè với Lâm Nhã Nhã? Can đảm thật đấy!”
Hồi nãy, khi trò chuyện với Lâm Nhã Nhã, cô ta đã gọi tên từng người, toàn tên thật, nên giờ chẳng cần giới thiệu.
Khương Dư Linh đáp: “Cũng không hẳn là cò kè. Cô ta bảo muốn ăn lại hương vị ngày xưa, nhưng tôi đâu biết ngày xưa là thế nào? Làm sao đáp ứng được? Nhan Cẩn nói rồi, chúng ta phải nghe lời Lâm Nhã Nhã và tuân thủ quy tắc cô ta đặt ra. Nếu lúc đó tôi đồng ý làm món giống hệt ngày xưa, chẳng phải tự giao mạng vào tay cô ta sao?”
Tằng Du trầm trồ: “Thông minh thật! Nếu là tôi, chắc chẳng nghĩ ra.”
“Đúng thế.” Dư Tình Nhu gật đầu lia lịa. “Lúc bị gọi tên, tôi hoảng lắm, nhưng thấy cách Dư Linh ứng phó, tôi mới bắt chước, tranh thủ kéo thời gian từ một ngày thành bảy ngày.”
Dù nói vậy, bảy ngày chưa chắc cô đã dọn sạch cả biệt thự.
Hơn nữa, nếu dọn sạch mà đến lúc nghiệm thu, Lâm Nhã Nhã giở trò, như vứt rác ra sàn rồi bảo không sạch, thì sao?
Dư Tình Nhu ảo não, hối hận vì không hỏi rõ từ đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-369-ai-toi-1.html.]
Khương Dư Linh không bàn thêm lâu, vì cô còn phải nấu cơm. Nhưng đến bếp, cô sững sờ: tủ lạnh trống trơn, không một món ăn. Thùng gạo cũng rỗng, chẳng có hạt nào.
Khương Dư Linh: “…”
Hóa ra bẫy ở đây!
Không gạo, không đồ ăn, lại phải đợi cơm xong mới được gọi Lâm Nhã Nhã. Nếu là người thường, chắc chắn bó tay. May mà cô không phải người thường.
Lấy ít gạo từ không gian, nấu xong, Khương Dư Linh lên lầu tìm Lâm Nhã Nhã.
“Cơm xong rồi, xuống ăn đi, Nhã Nhã.”
Cô gõ cửa. Lâm Nhã Nhã nhanh chóng mở cửa, sắc mặt khó chịu: “Cơm xong rồi? Nhanh thế? Thật hay giả? Lừa tôi thì hậu quả cậu không gánh nổi đâu!”
“Sao tôi dám lừa cậu?” Khương Dư Linh mỉm cười. “Cậu bảo làm cơm xong thì gọi, tôi làm xong thì gọi thôi. Nhưng tủ lạnh không có đồ ăn, nên tôi không xào rau được. Xin lỗi nhé, Nhã Nhã.”
Lâm Nhã Nhã biến sắc: “Thùng gạo cũng không có gạo, cậu…”
“Ơ? Thùng gạo không có à?” Khương Dư Linh ngây thơ. “Nhưng tôi tìm được một ít, đủ cho cậu ăn một bữa.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Lâm Nhã Nhã nhíu mày, lạnh lùng liếc cô: “Cậu đừng hòng qua mặt tôi.”
Nói rồi, cô ta vội chạy xuống bếp.
Khi thấy bát cơm, cô ta sững sờ, kinh ngạc thốt lên: “Sao có thể?! Tôi rõ ràng đã đổ hết gạo…”
“Cậu làm gì cơ?”