“Cô chắc chắn , đúng ?” Dư Tình Nhu,  một đêm kinh hoàng, trông càng mong manh và xinh . “Cô cho  hai lá bùa  ? Khi rời khỏi đây, cô  bao nhiêu tiền,  cũng trả. Nhà   giàu.”
Tằng Du: “Nhà   giàu, nhưng tích phân quan trọng, đúng ? Nếu cô cho  bùa,  cho cô hết tích phân còn .”
Tôn Bách gật lia lịa: “ cũng thế.”
Nhan Cẩn: “…”
Hắn phản ứng , bước tới: “Mấy  điên ? Biết tích phân quan trọng thế nào ? Tích phân là chìa khóa sống sót ở đây! Có thể mua vật tư.”
“Vậy đại lão, cô bán  vài lá bùa  ? Không cần gì khác, chỉ cần loại đêm qua cô dùng tát nữ quỷ.  trả một trăm tích phân một lá.”
Nhan Cẩn  nịnh với Khương Dư Linh, trông cực kỳ giống chó săn.
Khương Dư Linh: “…”
Chưa kịp , những  khác  kéo Nhan Cẩn : “Anh là ai?”
“Thứ tự  , hiểu ?”
“Dư Linh, đại lão, bán  một lá !”
Cả nhóm vây quanh Khương Dư Linh, ríu rít. Cô câm nín: “Rồi, , đừng ồn. Bùa   nhiều, mỗi  hai lá nhé.”
“Cảm ơn đại lão!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
“Cảm ơn Dư Linh!”
“Hu hu,  khỏi đây,  sẽ cho cô thật nhiều tiền!”
Khương Dư Linh: “Không cần. Gặp  là duyên. Bùa  cũng  nhiều, nếu    cho   thêm.”
Hai lá bùa  nhiều, nhưng còn vài đêm nữa. Năm  là mười lá. Mười lá bùa quý giá thế nào,  khác  , nhưng Nhan Cẩn hiểu rõ. Thấy Khương Dư Linh mềm lòng,  chợt nghĩ  một vấn đề quan trọng: “Dư Linh, cô  đêm qua ngủ  sofa?”
“ thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-380-dan-dat-2.html.]
Nhan Cẩn nắm điểm mấu chốt: “Vậy tối nay, chúng  ngủ sofa cùng cô  ? Quy tắc   bắt  ngủ trong phòng.”
Ngay lập tức,    Khương Dư Linh, mắt sáng rực, đầy hưng phấn, như gắn bóng đèn.
“Được chứ, nhưng sofa  đủ chỗ.”
Chử Phong, Nhan Cẩn, Tôn Bách đồng thanh: “Không , chúng  ngủ sàn!”
Dư Tình Nhu  chịu thua: “ cũng ngủ sàn .”
Tằng Du: “ cũng thế.”
Khương Dư Linh: “Vậy .”
…
Lâm Nhã Nhã  Khương Dư Linh  khó,  dám gây sự thêm. Hơn nữa, Khương Dư Linh  thỏa thuận với bút tiên, nên nó chỉ xuất hiện thoáng qua, vẫn đáng sợ, nhưng  đêm qua, Chử Phong và những  khác chịu đựng .
Cả ngày trôi qua yên bình.
Tối đến, theo quy tắc, Lâm Nhã Nhã  dẫn   lên phòng ngủ. , 
“Chúng   thích ngủ phòng. Nhã Nhã, chúng  ngủ sofa với Dư Linh.”
Lâm Nhã Nhã: “…”
Mặt cô  vặn vẹo.
“Cô  ngủ sofa thì liên quan gì mấy ? Phải ngủ phòng!”
Liên quan đến sống chết, Tằng Du quyết tranh đấu: “Sao nào? Dư Linh ngủ đại sảnh , còn chúng  thì ? Cậu thật sự coi chúng  là bạn ?”
Dư Tình Nhu thêm : “Cậu  gì chúng  cũng . Chúng  là bạn   hầu của ?”
Chử Phong: “Nói trắng ,  chẳng coi chúng  là bạn. Nếu ,  mời chúng  đến biệt thự?”
Lâm Nhã Nhã: “…”