Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 381: Trò chơi kết thúc (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-27 09:40:27
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tằng Du, Dư Tình Nhu và mọi người học theo Khương Dư Linh, liên tục đối kháng Lâm Nhã Nhã, miệng lặp đi lặp lại: “Chúng ta là bạn, cậu không được thiên vị!” 

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Với Khương Dư Linh, người thoạt nhìn vô hại nhưng thực chất mạnh mẽ, luôn đứng bên quan sát, Lâm Nhã Nhã, một NPC mới ra lò, hoàn toàn bất lực. Cô ta tức tối, đành để họ ở lại đại sảnh.

Lâm Nhã Nhã vừa đi, cả nhóm reo hò.

“Chúng ta thắng rồi!”

“Tuyệt quá!”

“Nhờ Dư Linh cả!”

“Dư Linh đỉnh thật!”

“Hu hu, không có Dư Linh, giờ tôi chắc c.h.ế.t thẳng cẳng rồi!”

Trong năm ngày tiếp theo, Tằng Du và bốn người còn lại bám chặt Khương Dư Linh ở đại sảnh lầu một. Họ biết rõ nhờ cô mà mọi thứ dễ dàng, nên ngày nào cũng quan tâm, hỏi han, thậm chí xin thông tin liên lạc ngoài đời, hứa sẽ báo đáp hậu hĩnh.

Nhưng Nhan Cẩn dội gáo nước lạnh: không sống qua mười nhiệm vụ, chẳng ai về được thế giới thật.

Nghe vậy, mọi người chán nản. Dư Tình Nhu tò mò hỏi: “Vậy anh đã qua mười nhiệm vụ chưa?”

Nhan Cẩn thoáng buồn: “Chưa.”

Nhưng ngay sau đó, hắn lấy lại tinh thần: “Nhưng cũng sắp rồi. Đây là nhiệm vụ thứ tám của tôi. Nhờ có Khương tỷ, nhiệm vụ này dễ như trở bàn tay. Qua hai nhiệm vụ nữa, tôi có thể về nhà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-381-tro-choi-ket-thuc-1.html.]

Hôm đó, biệt thự có rượu. Nhan Cẩn hơi say, mắt lấp lánh hy vọng: “Vợ và con tôi đang đợi ở nhà. Tôi nhớ họ lắm.”

“Trước khi vào biệt thự, con gái tôi vừa chào đời, nhỏ xíu, như con khỉ con. Không biết giờ nó mũm mĩm chưa.”

Hắn cười ngốc nghếch: “Ngày trước tôi nghèo, nhưng giờ thì khác. Tích phân đổi được tiền. Tôi để dành nhiều tích phân lắm. Sau này, tôi sẽ mua biệt thự to, mua đồ tốt nhất cho con bé, để nó thành công chúa hạnh phúc nhất thiên hạ.”

Nhan Cẩn trẻ trung, không ai ngờ hắn đã có vợ con. Sau ngạc nhiên, mọi người bỗng thương cảm.

Nỗi nhớ người thân khiến tất cả, trừ Khương Dư Linh, rơi nước mắt.

“Mẹ tôi thương tôi lắm… Tôi mất tích, chắc mẹ sợ lắm…”

“Hệ thống không hỏi ý kiến đã kéo chúng ta vào trò chơi sinh tồn. Dựa vào đâu?”

Đúng thế, dựa vào đâu?

Khương Dư Linh im lặng.

Sau cuộc nói chuyện, Nhan Cẩn lén tìm cô. Hắn kể nhiều, rằng qua bao nhiệm vụ, không ai dám chắc 100% rời được trò chơi, nhưng hắn tin Khương Dư Linh có thể.

“Người ta bảo nhiệm vụ thứ mười… là độ khó địa ngục…”

Mắt Nhan Cẩn đỏ hoe: “Tôi không biết mình có về được không. Nên… tôi muốn nhờ cô giúp.”

“Nếu tôi chết, cô có thể mang đồ tôi để lại cho vợ con tôi không? Trước đây tôi là thằng khốn, chỉ biết ăn chơi, không lo làm, để cô ấy khổ nhiều. Tôi…”

Hắn nghẹn ngào: “Tôi muốn bù đắp cho cô ấy. Tôi nhớ cô ấy lắm…”

Loading...