Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 48: Vì sao sẽ là học sinh chuyên biệt

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:51:30
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước khi vào văn phòng hiệu trưởng, lớp F, đứng đầu là Bùi Tích, tất cả mọi người đều chờ xem Khương Dư Linh làm trò cười.

Nhưng sau khi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, biểu cảm trên mặt mỗi người đều biến thành vẻ hoảng loạn, hoài nghi nhân sinh.

Học sinh chuyên biệt, từ khi nào lại có tiền đến vậy?

Đúng vậy, học sinh chuyên biệt từ khi nào lại có tiền đến vậy?

Rốt cuộc, Bùi Tích không nhịn được hỏi ra câu hỏi này.

Khương Dư Linh liền mỉm cười với Bùi Tích: "Trong nhà có tiền, thành tích lại tốt. Như vậy tôi mới là hoàn hảo."

Các bạn học, đứng đầu là Bùi Tích: "!!!" Không nói nên lời.

Lớp F không phải toàn bộ đều đi theo. Hơn nửa lớp ở lại phòng học chờ tin tức. Khi nhìn thấy Khương Dư Linh và đám người trở về, họ theo bản năng định châm chọc Khương Dư Linh.

Nhưng một tên thanh niên tóc vàng vừa mở miệng, đã bị Bùi Tích ngăn lại.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

"Câm miệng."

"Bạch Tiếu."

"Cô ấy và chúng ta là cùng một loại người. Thậm chí, còn giàu có hơn cả chúng ta."

Khi nói ra những lời này, giọng điệu Bùi Tích tràn đầy sự đau khổ tột cùng. Nhưng lời hắn vừa dứt, Khương Dư Linh liền mở miệng sửa lại: "Sai rồi. Tôi và các bạn không giống nhau. Bởi vì tôi không chỉ rất giàu có, mà thành tích của tôi còn rất tốt."

"Quan trọng là, nhan sắc của tôi còn rất cao."

Có lẽ là đã thay đổi một không gian khác, cũng có lẽ vì không khí nơi này rất thoải mái. Khương Dư Linh cảm giác mình không có bất kỳ áp lực nào, bất tri bất giác có chút thả bay bản thân.

Đám người Bùi Tích đi theo đến vây xem toàn bộ quá trình: "!!!!"

Không biết nói gì.

Đám Bạch Tiếu ở lại lớp F: "..."

Cô thật sự quá tự luyến.

...

Trì Dĩ Linh vừa tan học liền đi tìm Sở Nguyên. Gần đây Sở Nguyên và một nữ sinh trong lớp họ tên là Lâm Dung Dung đi rất gần. Mỗi khi đi, cô ấy đều có thể nhìn thấy hai người họ đùa giỡn. Quan trọng là người trong lớp họ cũng luôn nói họ là một đôi trời sinh.

Nhưng mà.

Rõ ràng họ mới là người yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-48-vi-sao-se-la-hoc-sinh-chuyen-biet.html.]

Trì Dĩ Linh trong lòng sinh ra cảm giác nguy cơ. Cô có chút buồn bực, hy vọng Sở Nguyên có thể dỗ dành cô ấy. Nhưng Sở Nguyên đối với cảm xúc của cô cứ như nhìn không thấy, còn bảo cô đừng vừa tan học liền đi tìm hắn, người khác thấy sẽ nói ra nói vào.

"Anh sợ bạn học nữ của anh hiểu lầm sao?" Trì Dĩ Linh không nhịn được hỏi.

Sở Nguyên thở dài: "Dĩ Linh, em không thể tin tưởng anh hơn một chút sao? Chẳng lẽ trong mắt em, anh là loại người thay lòng đổi dạ sao?"

Hắn căn bản không trả lời trực diện vấn đề của Trì Dĩ Linh.

Trì Dĩ Linh lại cảm giác trong lòng dễ chịu hơn nhiều: "Vậy, cái cô Lâm Dung Dung đó là chuyện gì vậy?"

"Cô ấy chỉ là bạn cùng bàn của anh thôi. Bạn cùng bàn thì chắc chắn không tránh khỏi giao lưu. Em không có bạn cùng bàn, em không biết..."

"Em có." Trì Dĩ Linh ngắt lời Sở Nguyên: "Hôm nay mới có."

Cô ấy hy vọng Sở Nguyên có thể hỏi cô ấy, bạn cùng bàn là nam hay nữ.

Nhưng Sở Nguyên hoàn toàn không bận tâm.

"Vậy sao? Đó là chuyện tốt. Em đã có bạn cùng bàn, sau này cũng có thể giao lưu với người khác nhiều hơn. Dĩ Linh, em chẳng lẽ không cảm thấy cuộc sống hiện tại của em rất đơn điệu sao? Em không nên đặt tất cả sự chú ý lên người anh..."

Sở Nguyên lải nhải. Trì Dĩ Linh nghe hắn nói, đáy lòng dâng lên một cảm giác tủi thân. Mũi cô ấy hơi cay cay.

Những lời này rõ ràng đều là vì tốt cho cô. Tại sao cô lại không vui chút nào.

"Em biết rồi." Trì Dĩ Linh không muốn nghe nữa: "Em sẽ làm vậy."

"Sắp vào học rồi, em đi trước đây."

Nói xong lời này, Trì Dĩ Linh quay đầu bỏ đi. Cô thật sự có chút buồn. Chẳng lẽ Sở Nguyên một chút cũng không nhìn ra sao?

Tại sao không thể dỗ dành cô, an ủi cô một chút chứ.

Tại sao nhất định phải thuyết giáo cô, còn nói không cần đặt tất cả sự chú ý lên người hắn.

Rõ ràng hai người họ là người yêu, hơn nữa, những lời nói ra nói vào cũng là từ lớp hắn truyền ra trước, cô mới bất an như vậy.

Tại sao hắn không thể đứng ở góc độ của cô mà suy nghĩ một chút chứ?

Trì Dĩ Linh tâm trạng sa sút trở lại lớp F. Nhưng cô vừa bước vào lớp F, liền nhạy bén cảm giác được không khí trong lớp F có chút không thích hợp.

Nhưng đang chìm trong nỗi buồn, Trì Dĩ Linh không nghĩ nhiều. Cô trực tiếp quay về chỗ ngồi của mình. Khi nhìn thấy Khương Dư Linh, cô sững sờ trong khoảnh khắc, rồi lại nghĩ đến lời Sở Nguyên nói.

Có phải.

Thật sự là mình quá quái gở...

Có phải, thật sự mình nên tìm một người bạn không?

Loading...