Ánh đèn trong phòng không quá tối, nhìn rất dịu nhẹ, phủ lên khuôn mặt mỗi người một tầng sáng mềm mại. Khương Dư Linh ở trong đó vô cùng nổi bật, vừa bước vào, ánh mắt mọi người trong phòng riêng đều bị cô thu hút.
"Anh nói gì vậy?"
Bùi Tích tức khắc căng thẳng, hắn quay đầu nhìn Khương Dư Linh một cái: "Cậu đừng nói bậy, các cô ấy đều là bạn tôi."
"Được được được, bạn bạn."
Người được gọi là Trình Đồng cười tủm tỉm, bên má còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt, ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt Khương Dư Linh phía sau Bùi Tích: "Nếu các em là bạn của Bùi Tích, vậy thì là em gái nhỏ của bọn anh. Mau lại ngồi đi, muốn uống gì thì gọi."
"À đúng rồi, anh tên Trình Đồng, các em có thể gọi anh là anh Đồng giống như Bùi Tích vậy."
...
Trong phòng riêng đều là những tài tuấn trẻ tuổi nổi tiếng ở Ma Đô, gia đình có quyền thế, ngày thường gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng loại cấp bậc như Khương Dư Linh thì họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Chỉ là tuổi còn hơi nhỏ, họ đều là người 25-26 tuổi, cũng không tiện trâu già gặm cỏ non, vậy thì chỉ có thể nhìn thêm vài lần.
Khương Dư Linh được Trình Đồng và những người khác tiếp đón ngồi xuống. Một người thanh niên khác tên Cao Lương liền hỏi họ có muốn uống rượu không. Trương Tuyết và Trần Huyên biết uống rượu, hai người họ lập tức giơ tay: "Em muốn uống ạ."
Trì Dĩ Linh tương đối rụt rè, cũng chưa uống rượu bao giờ, liền trực tiếp lắc đầu từ chối. Còn Khương Dư Linh thì không chút khách khí: "Chỉ uống rượu thì nhàm chán lắm, hay là chúng ta chơi "Thật lòng hay mạo hiểm" đi."
"Thật lòng hay mạo hiểm?"
Trình Đồng lập tức hứng thú, cười rộ lên: "Được thôi, vậy thì chơi "Thật lòng hay mạo hiểm" đi. Dù sao ở đây cũng đông người, chơi chắc chắn rất vui."
Bùi Vân nhìn Trình Đồng một cái, mỉm cười nói: "Cũng đừng quá đáng nhé."
Dù sao cũng là bạn học của Bùi Tích.
"Yên tâm, tôi hiểu mà."
Trình Đồng gọi người phục vụ mang lên mấy chai rượu, sau đó dẫn Khương Dư Linh và mọi người vào một căn phòng khác trong phòng riêng. Căn phòng này rất rộng và yên tĩnh, gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh bên ngoài nào, trên sàn còn trải thảm trắng.
Trình Đồng dẫn đầu ngồi xuống thảm: "Trước hết nói qua luật chơi, lần lượt quay chai, miệng chai quay vào ai thì người quay chai có thể hỏi người đó một câu hỏi. Nếu không trả lời thì có thể chọn mạo hiểm lớn hoặc uống rượu, thế nào?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Không thành vấn đề."
Không ai có ý kiến gì, mọi người đều lần lượt ngồi xuống. Khương Dư Linh thấy vậy cũng vội vàng kéo Trì Dĩ Linh ngồi xuống. Trương Tuyết và Trần Huyên nhanh tay lẹ mắt ngồi bên cạnh Bùi Vân. Bùi Tích đang do dự nên ngồi gần Khương Dư Linh hay Trương Tuyết và Trần Huyên, thì vị trí bên phải Khương Dư Linh đã bị một người mặc áo phông trắng dài tay chiếm mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-55-that-long-hay-mao-hiem.html.]
Người mặc áo phông trắng dài tay chính là một trong hai người mà Khương Dư Linh cho rằng không đẹp trai lắm, chỉ là được bầu không khí làm cho thành soái ca.
Hắn có mái tóc đen dày, ngồi xuống liền nhe răng cười nói với Khương Dư Linh: "Tiểu muội muội chào em nha, anh tên Tề Lạc."
Nụ cười này lộ ra tám chiếc răng cửa, đôi mắt cong cong, nhìn thì rất tươi sáng.
Khương Dư Linh cũng cười: "Chào anh, em tên Khương Dư Linh."
Nụ cười này càng đẹp hơn, ánh mắt Tề Lạc sáng rực: "Em là bạn học của Bùi Tích, vậy em cũng học trường Minh Hoàn sao?"
Khương Dư Linh: "..."
Chẳng phải vô nghĩa sao?
Cảm giác Tề Lạc này hình như không được thông minh lắm.
"Đúng vậy ạ."
Vừa nói xong, Trình Đồng bên kia tuyên bố trò chơi bắt đầu: "Ai muốn chơi trước nào?"
"Em em em." Trương Tuyết vội vàng giơ tay: "Em muốn chơi trước ạ."
"Được, vậy em chơi đi." Trình Đồng đưa chai rượu cho Trương Tuyết, Trương Tuyết cầm chai rượu, kích động nhìn Bùi Vân bên cạnh một cái, nhẹ nhàng đặt chai rượu lên thảm, sau đó lại nhẹ nhàng quay về phía Bùi Vân.
Chai rượu khó khăn di chuyển vài vòng trên sàn, miệng chai vững vàng nhắm thẳng vào Bùi Vân.
"Nha ~."
Xung quanh phát ra một tràng cảm thán, ai cũng nhìn ra được, Trương Tuyết là cố ý.
Bùi Vân đương nhiên cũng nhìn ra, nhưng anh ấy không tức giận, còn cười hỏi Trương Tuyết: "Em muốn hỏi vấn đề gì?"
Trương Tuyết lòng như trút được gánh nặng, cô mím môi, e lệ xấu hổ nhìn Bùi Vân một cái: "Anh, anh có bạn gái chưa ạ?"
"Chưa có." Bùi Vân trả lời: "Nhưng anh có bạn nữ."
"Bạn, bạn nữ?" Trương Tuyết khó hiểu: "Bạn nữ là gì ạ?"
"Đó chính là vấn đề tiếp theo rồi."
Trương Tuyết: "..."