Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 6: Lần nữa có người tới

Cập nhật lúc: 2025-04-20 13:37:06
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đừng nhìn Khương Nhĩ Trác lúc này tỏ vẻ thâm tình chân thành, thực chất anh là kẻ cực kỳ trăng hoa, thay bạn gái nhanh như chớp.

Anh không thích những cô bạn gái một mực thuận theo mình. Theo anh, con gái phải có “cá tính” riêng, có chút “khó nắm bắt” mới có sức hấp dẫn. Nếu không thì thật nhàm chán, vô vị và không có tính thử thách.

Là chị gái (trên danh nghĩa) của anh nhiều năm, Khương Dư Linh hiểu rõ anh đến chân tơ kẽ tóc, biết cách làm thế nào để điều khiển anh.

Khương Dư Linh bình tĩnh lắng nghe Khương Nhĩ Trác nói xong, cô khép sách lại và mỉm cười nhìn anh: “Việc anh muốn theo đuổi tôi hay không là chuyện của anh. Tại sao anh lại hỏi xin cơ hội từ tôi? Chẳng lẽ nếu tôi không cho anh cơ hội thì anh sẽ biến mất khỏi mắt tôi sao? Nếu thật là vậy, thì tôi cũng có thể trả lời rõ ràng với anh: Không được.”

Giọng điệu của Khương Dư Linh nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại vô cùng kiên định, pha chút khó chịu vì bị làm phiền. Cô cầm sách đứng dậy: “Anh còn chuyện gì khác không? Nếu không có gì, tôi xin phép đi trước.”

Khương Nhĩ Trác không ngờ Khương Dư Linh nói trở mặt là trở mặt ngay. Thấy cô đứng dậy định rời đi, anh vội vàng đứng dậy theo: “Tiểu tỷ tỷ, tôi không có ý đó. Tôi chỉ là… Nếu cô không cần tôi theo đuổi cũng không sao, nhưng tôi chỉ muốn nói cho cô biết một tiếng, như vậy sẽ không quá đường đột.”

“Mặc kệ cô có đồng ý hay không, tôi vẫn sẽ theo đuổi cô.”

Anh tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

Khương Dư Linh chỉ lướt nhìn anh một cái nhàn nhạt: “Tùy anh.”

Khương Dư Linh nhấc chân bước đi. Trước khi đi, cô còn tiện tay rút thêm một quyển sách từ kệ sách bên cạnh. Khương Nhĩ Trác thấy vậy liền đi theo, muốn mời cô ăn trưa, nhưng bị Khương Dư Linh từ chối.

Bị từ chối, Khương Nhĩ Trác vẫn không bỏ cuộc, lại hỏi xin phương thức liên lạc. Khương Dư Linh bị anh làm phiền đến mức hơi bực bội, bèn nói: “Lần sau, nếu lần sau cha mẹ lại tình cờ gặp nhau, thì tôi sẽ cho anh phương thức liên lạc của tôi.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Lần này Khương Nhĩ Trác không tiếp tục đeo bám nữa. Chờ Khương Dư Linh đi rồi, anh lập tức quay trở lại thư viện. Mục đích của anh không cần nói cũng biết.

Tuy nhiên Khương Dư Linh cũng không để tâm, hay nói đúng hơn, đây là do cô cố ý sắp đặt.

Dù sao, những thứ dễ dàng có được thường không được trân trọng. Và cô muốn trong khoảng thời gian Khương gia còn đang vướng mắc với cô, để lại một ấn tượng khó phai trong lòng Khương Nhĩ Trác ——.

Người trong lòng biến thành chị gái ruột.

Đó thật sự sẽ là một đả kích không nhỏ.

Mấy ngày tiếp theo, Khương Dư Linh di chuyển qua lại giữa trường học và căn phòng thuê, không hề đến thư viện nữa. Và đến chủ nhật, căn phòng thuê của cô cuối cùng cũng đón tiếp lượt khách thứ hai.

Là Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi.

Từ sau khi Khương Dư Linh từ chối Triệu Ngọc và Khương Hổ, Khương Vân Thiên vẫn luôn tính toán thời điểm thích hợp để đến tìm Khương Dư Linh. Vừa hay hôm nay có thời gian rảnh, thế là ông cùng Liễu Dư Mi cùng nhau đến. Còn Triệu Ngọc và Khương Hổ thì đương nhiên chờ ở dưới nhà.

“Các vị là ai?”

Lúc này trời còn sớm. Khương Dư Linh dựa vào khung cửa. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc dài xõa sau lưng, cả người vừa mang nét quyến rũ, lại có vài phần thanh thuần.

Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi đều không ngờ cô lại xinh đẹp đến thế. Vừa nhìn thấy cô, cả hai đều sững sờ, mãi một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh.

Một cô con gái xinh đẹp đến vậy.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta vui mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-6-lan-nua-co-nguoi-toi.html.]

Và chờ cô về Khương gia, bất kể học thức kinh nghiệm cô ra sao, chỉ riêng khuôn mặt này thôi cũng là một vũ khí cực kỳ lợi hại.

“Chào cô bé, không biết cô có nhận ra tôi không?” Trước khi đến, trong lòng Khương Vân Thiên có chút không kiên nhẫn. Dù sao đối với đứa con gái từ nhỏ đến lớn chưa từng nuôi dưỡng này, ông không có chút tình cảm nào. Nếu không phải vì dòng máu, ông sẽ không mất công đến chuyến này.

Nhưng bây giờ xem ra, chuyến đi này đáng giá hơn ông tưởng tượng nhiều.

Khương Vân Thiên nở nụ cười hiền lành.

Khương Dư Linh nhướng mày: “Tôi mà nhận ra ông, còn hỏi ông là ai sao?”

“À, là thế này.” Khương Vân Thiên hơi lúng túng một chút, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên: “Tôi là Khương Vân Thiên, đây là vợ tôi, Liễu Dư Mi. Bọn ta đến đây tìm một cô gái tên là Triệu Dư Linh, không biết cô có phải là cô ấy không?”

Khương Dư Linh khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ trêu tức: “Tôi chính là Triệu Dư Linh. Nhưng tôi không quen biết hai vị.”

Liễu Dư Mi thấy Khương Dư Linh không hề tỏ ra vui mừng hay bất ngờ khi nghe tên Khương Vân Thiên, ngược lại còn tỏ ra lạnh nhạt và xa cách, trong lòng hơi không vui. Bà bước lên một bước: “Triệu Dư Linh, chúng ta là cha mẹ ruột của con đây!”

Khương Dư Linh nhướng mày, vẻ mặt vẫn bình thản: “Cha mẹ ruột? Xin lỗi, mẹ ruột của tôi đã qua đời từ rất lâu rồi, còn cha ruột thì tôi chưa từng gặp mặt.”

Lời này khiến Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi đều sững sờ. Họ không ngờ Khương Dư Linh lại phản ứng như vậy. Rõ ràng trước đó Triệu Ngọc và Khương Hổ đã kể lại tình hình gia đình cô cho họ biết.

“Không, con… con nghe nhầm rồi.” Liễu Dư Mi vội vàng giải thích: “Cha mẹ nuôi của con đã qua đời, nhưng cha mẹ ruột của con là cha mẹ đây! Cha mẹ đã tìm con suốt mười năm qua rồi!”

Khương Dư Linh nhìn chằm chằm vào Liễu Dư Mi, ánh mắt sắc bén như d.a.o cạo: “Tìm tôi? Nếu thực sự muốn tìm, tại sao mười năm nay không có bất kỳ tin tức nào? Đến khi tôi gần trưởng thành rồi mới đột nhiên xuất hiện?” 

Cô cười lạnh: “Hơn nữa, vừa nãy bà nói là cha mẹ ruột, nhưng người của Khương gia đến lại nói là cha tôi là ân nhân cứu mạng của ông chủ các người. Rốt cuộc là cha ruột hay ân nhân cứu mạng đây? Các người Khương gia thật là thú vị, lời nói trước sau bất nhất.”

Những lời của Khương Dư Linh như những cú tát thẳng vào mặt Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi. Khuôn mặt của hai người thay đổi liên tục, từ kinh ngạc, lúng túng, đến tức giận.

“Con…” Khương Vân Thiên cố gắng giữ bình tĩnh: “Chắc là có sự hiểu lầm nào đó. Triệu Ngọc và Khương Hổ có thể đã diễn đạt sai ý của cha mẹ. Con đúng là con gái ruột của cha mẹ, vì một số lý do bất khả kháng mà cha mẹ đã thất lạc con từ nhỏ. Bây giờ tìm lại được con, cha mẹ rất vui mừng. Cha mẹ muốn đón con về Khương gia, để con có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Khương Dư Linh khoanh tay, dựa vào khung cửa, nhìn họ với ánh mắt nửa cười nửa không: “Cuộc sống tốt đẹp hơn? Ở Khương gia sao? Nơi mà con gái ruột bị đối xử như người ngoài, còn con gái giả lại được nâng niu như bảo bối?”

“Con nói vậy là có ý gì?” Liễu Dư Mi nhíu mày, cảm giác có điều không ổn.

Khương Dư Linh không trả lời thẳng, chỉ chậm rãi nói: “Các vị nói muốn nhận nuôi tôi? Không phải là cha mẹ ruột sao? Tại sao lại là nhận nuôi?”

Sự sắc sảo trong lời nói của Khương Dư Linh khiến Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi càng thêm khó xử. Họ đến đây với ý định dùng thân phận và tiền bạc để thu phục Khương Dư Linh, nhưng thái độ của cô hoàn toàn khác biệt so với những gì họ dự đoán. Cô không hề tỏ ra vui mừng hay biết ơn, ngược lại còn chất vấn và châm chọc.

Khương Vân Thiên hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng nói ôn hòa: “Triệu Dư Linh, con nghe này. Dù là nhận nuôi hay cha mẹ ruột, điều quan trọng là cha mẹ muốn bù đắp cho con những năm qua. Bọn ta sẽ cho con cuộc sống mà con chưa từng có. Con sẽ được học ở trường tốt nhất, sống trong căn nhà lớn, muốn gì được nấy.”

Khương Dư Linh vẫn giữ nụ cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo: “Xin lỗi, những thứ đó tôi không cần. Cuộc sống của tôi hiện tại rất tốt, không cần các vị phải bù đắp.”

Cô nhấn mạnh từ “bù đắp” đầy ẩn ý.

“Con…” Liễu Dư Mi tức giận: “Con đừng không biết điều! Có bao nhiêu người muốn được vào Khương gia còn không được, con lại từ chối? Con nghĩ con là ai?”

Khương Dư Linh thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hoàn toàn: “Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là, tôi không có hứng thú với Khương gia của các người. Mời về cho.”

Nói rồi, Khương Dư Linh dứt khoát đóng sập cửa lại, để lại Khương Vân Thiên và Liễu Dư Mi đứng sững sờ ngoài cửa, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nổi và tức giận.

Họ không thể tin rằng một cô gái chưa tốt nghiệp cấp ba lại dám từ chối Khương gia, từ chối cơ hội một bước lên trời mà bao người mơ ước. Đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ. Kế hoạch dùng tiền bạc và thân phận để thuần hóa đứa con gái thất lạc xem ra đã thất bại ngay từ bước đầu tiên.

Loading...