Liễu Cầm nói những lời đó không cố ý hạ giọng, cô ta cũng không ngờ Khương Dư Linh, một học sinh chuyên biệt, lại dám kiêu ngạo đến vậy. Cảm nhận được cảm giác đau đớn truyền đến từ cằm, đáy mắt cô ta hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh phản ứng lại với vẻ tức giận bừng bừng, dùng tay kia vươn tới Khương Dư Linh: "Đồ tiện nhân, mày làm gì... A..."
Khương Dư Linh một tay khác bắt lấy cổ tay cô ta, một phản tay, trực tiếp tát mạnh một cái vào mặt cô ta: "Sáng nay ăn phân hả? Sao đầy miệng phun phân, miệng thối như vậy còn ra gặp người, tôi thật thấy xấu hổ thay cậu đấy."
Khương Dư Linh ra tay không nhẹ, gần như tức khắc mặt Liễu Cầm đỏ bừng. Đôi mắt Liễu Cầm cũng tức đỏ lên, lại dùng tay kia muốn đánh Khương Dư Linh, miệng vẫn chửi bới không ngừng: "Đồ tiện nhân, mày dám đánh tao..."
"Chát." Lời còn chưa dứt, lại ăn thêm một cái tát nữa.
Khương Dư Linh cười lạnh: "Miệng thối như vậy còn dám ra ngoài, vậy tôi dạy dỗ cậu thay cha mẹ cậu vậy."
"A a a a, đồ tiện nhân."
"Chát."
"Tiện..."
"Chát."
Liễu Cầm bị tát liên tiếp bốn năm cái, Lâm Dung Dung mới phản ứng lại. Trên mặt cô ta hiện lên một tia tức giận, tiến lên muốn ngăn cản Khương Dư Linh: "Cậu làm gì vậy?"
Khương Dư Linh đẩy mạnh cô ta ra: "Không phải chuyện của cậu, đợi sang một bên đi."
Lâm Dung Dung bị đẩy lùi về sau vài bước, hốc mắt đỏ hoe. Thấy vậy, Sở Nguyên vẫn đứng ngoài quan sát không thể đứng yên nữa, trực tiếp tiến lên đỡ Lâm Dung Dung.
"Không cần anh quản."
Lâm Dung Dung tức giận đến đẩy hắn ra, Sở Nguyên liền trừng mắt giận dữ nhìn Khương Dư Linh: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Điên rồi sao?"
"Tôi thấy cậu không muốn ở lại Minh Hoàn nữa rồi đấy."
Sắc mặt Sở Nguyên lạnh băng, trong mắt cuồn cuộn lệ khí, còn Liễu Cầm lúc này cuối cùng đã thoát khỏi sự khống chế của Khương Dư Linh, khóc lóc thét chói tai về phía Khương Dư Linh: "Đồ tiện nhân mày đợi đấy, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá đắt cho hành động hôm nay, tao muốn mày sống không bằng chết, con tiện nhân này."
Lại một trận gầm gừ, Khương Dư Linh cũng không vội, cô ấy khoanh tay trước ngực, làm ngơ Lâm Dung Dung, nở nụ cười với Sở Nguyên: "Tôi có ở lại Minh Hoàn được hay không, đó không phải là chuyện cậu quyết định, cậu nghĩ mình là cái thứ gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-62-cai-tat.html.]
"Còn nữa, đã xấu thì đừng ra ngoài dọa người, cậu có biết vừa nãy cậu đứng trước mặt tôi, tôi suýt nôn cả bữa tối hôm qua không?"
Ở đây không ít người vây xem, hơn nữa vì mấy cái tát của Khương Dư Linh, lại có càng nhiều người đến xem.
Lớp F không truyền tin về thân thế của Khương Dư Linh ra ngoài, trên thực tế, cho dù có truyền ra cũng không mấy người tin. Vì thế đến bây giờ, ngoài lớp F ra những người khác đều không hiểu rõ thân phận Khương Dư Linh.
Chỉ biết cô là một học sinh chuyên biệt.
Mà học sinh chuyên biệt, từ trước đến nay vẫn là đối tượng dễ bị bắt nạt nhất trong trường. Bây giờ một học sinh chuyên biệt lại dám đánh học sinh lớp A, còn nói chuyện với Sở Nguyên, nhân vật nổi tiếng khối 11 như vậy, mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng mới lạ.
Mỗi người trên mặt đều mang vẻ xem kịch vui, còn có một vài người cầm điện thoại rủ rê bạn bè, muốn họ mau đến ăn dưa nóng hổi này.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Sự mệt mỏi vốn có vì phải dậy sớm vào thứ hai, cũng dường như tan biến theo đó.
"Cậu nói gì?" Sở Nguyên không thể tin vào tai mình, hắn từ nhỏ đến lớn có lẽ vì chuyện khác mà bị nghi ngờ, nhưng chưa từng có ai dám sỉ nhục ngoại hình hắn như thế.
Hơn nữa trong mắt cô không có nửa phần ái mộ, thậm chí còn có vẻ ghét bỏ.
Cô thật sự nghĩ như vậy.
Sở Nguyên còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Dung Dung bên cạnh đã phát nổ trước, cô ta phẫn nộ nhìn Khương Dư Linh: "Sao cậu có thể sỉ nhục người khác như vậy? Cậu nghĩ mình xinh đẹp lắm sao? Nói đánh người là đánh người, trong mắt cậu còn có trường học không? Trong mắt còn có kỷ luật không?"
Lâm Dung Dung bênh vực Sở Nguyên, băng tuyết trong mắt Sở Nguyên tan rã, lại lần nữa chán ghét nhìn Khương Dư Linh: "Dung Dung em đừng tức giận, cô ta nói gì anh đều không thèm để ý, hơn nữa loại người như cô ta, căn bản không xứng ở lại trường học."
Khương Dư Linh không nhịn được cười nhạo một tiếng, vừa định nói gì đó, trong đám người liền bước ra một nữ sinh.
"Cô ấy không xứng, vậy các người xứng sao?"
Là Trì Dĩ Linh.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, cô liền nóng lòng chạy đến, muốn giúp Khương Dư Linh giải vây.
Vừa đến gần, liền nhìn thấy cảnh tình chàng ý thiếp này.
Trái tim vốn đã nguội lạnh, càng thêm lạnh vài phần.