Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 65: Sở Nguyên chất vấn

Cập nhật lúc: 2025-04-25 10:01:18
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trì Dĩ Linh, cậu ra đây một chút."

Hôm qua Trì Dĩ Linh đã xảy ra xung đột với Sở Nguyên vì Khương Dư Linh, Sở Nguyên về phòng học càng nghĩ càng thấy phẫn nộ, hắn hạ quyết tâm sẽ bỏ rơi Trì Dĩ Linh ít nhất một tháng. Nào ngờ không biết là ai xen vào việc người khác, lại dám đăng video cuộc cãi vã của họ lên diễn đàn trường.

Lần này thì hay rồi, video một đêm nổi tiếng, Lâm Dung Dung tức khắc trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, bị mắng cho m.á.u chó đầy đầu.

Hắn thích Lâm Dung Dung, làm sao có thể nhìn Lâm Dung Dung chịu những ấm ức này. Ngay khi biết chuyện, hắn liền liên hệ quản trị viên xóa bài, nhưng nào ngờ, hôm nay quản trị viên lại trả lời hắn rằng cái danh Sở gia không còn hữu dụng như vậy, bảo hắn đi đái nước bọt soi gương xem mình ra sao.

Hết cách, Sở Nguyên cũng chỉ có thể đến tìm Trì Dĩ Linh.

Nhà họ Sở không thể khiến quản trị viên xóa bài, nhưng Trì Dĩ Linh nhất định có thể.

Chuyện này vốn dĩ là lỗi của Trì Dĩ Linh, nếu không phải cô ấy nói những lời đó, Lâm Dung Dung sao lại bị mắng đến mức đó? Sao lại bị mắng là trà xanh, tiện nhân, bạch liên hoa?

Rõ ràng giữa hắn và cô là trong sạch, không có gì cả, cũng chưa từng có bất kỳ hành vi vượt rào nào, nhưng Trì Dĩ Linh lại cứ cảm thấy giữa họ có gì đó. Ngày hôm qua còn trước mặt nhiều người như vậy ám chỉ hắn và Lâm Dung Dung có gian díu, làm hắn mất mặt. Cô ghen tuông quá mức rồi, đúng vậy, hắn có chút thích Lâm Dung Dung, nhưng đó là tình đơn phương của hắn, Lâm Dung Dung không biết hắn có bạn gái, cũng chưa từng cho hắn bất kỳ sự đáp lại nào.

Huống chi, hắn đã ở bên cô rồi, cô còn muốn gì nữa?! Tại sao cô nhất định phải truy cùng diệt tận vậy chứ?

Nghĩ đến những điều đó, Sở Nguyên liền cảm thấy tức giận, hận không thể năm đó chưa từng cứu Trì Dĩ Linh.

Nhưng bây giờ quan trọng nhất không phải những thứ này, quan trọng nhất vẫn là khiến Trì Dĩ Linh liên hệ quản trị viên xóa bài.

Nghĩ đến đây, Sở Nguyên hít sâu một hơi, gượng gạo đè nén sự tức giận trong lòng, làm ngơ sự chế nhạo của mọi người lớp F, lại lần nữa gọi tên Trì Dĩ Linh: "Cậu ra đây một chút."

Hắn nhíu chặt mày, trong mắt nhìn Trì Dĩ Linh không có chút tình yêu nào, ngược lại đầy vẻ chán ghét.

Thấy vậy, Trì Dĩ Linh liền nhẹ nhàng thở dài.

Trước đây cô mong muốn đến nhường nào được nhìn thấy Sở Nguyên đứng ở cửa phòng học ngay khi tan học, nhưng cô lại chưa bao giờ được như ý nguyện. Không ngờ hôm nay ước mơ lại thành sự thật theo cách này.

Vì một cô gái khác.

Cho nên hắn cũng không phải bẩm sinh lạnh nhạt, bẩm sinh thẳng nam, chỉ là người có thể khiến hắn ấm lên không phải là cô mà thôi.

Trì Dĩ Linh do dự một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

Cô đại khái đoán được hôm nay Sở Nguyên đến tìm mình là vì cái gì, nhưng để trái tim mình c.h.ế.t một cách triệt để hơn, cô vẫn chọn đi ra ngoài xem sao.

"Không thể nào Trì Dĩ Linh, cậu còn muốn ra ngoài gặp hắn sao?"

"Đừng ngốc nghếch chứ, hắn rõ ràng là đến để hỏi tội mà."

Thấy Trì Dĩ Linh động đậy, Trương Tuyết và Trần Huyên vội vàng giữ chặt cô ấy, trong giọng nói đầy vẻ hận sắt không thành thép: "Hắn vì một người con gái khác mà đến hỏi tội với cậu, cậu..."

"Yên tâm đi, tôi hiểu rồi."

Thật ra kết bạn cũng không khó đến thế nhỉ.

Cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của Trương Tuyết và Trần Huyên, Trì Dĩ Linh mỉm cười với hai người họ, rồi sau đó lại nói với Khương Dư Linh: "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không ngốc nghếch đâu."

"Tôi tin cậu."

Mắt Khương Dư Linh cong cong.

Cô đã nhìn ra điểm này trong ánh mắt Trì Dĩ Linh.

Cô ấy có lẽ còn yêu Sở Nguyên, nhưng nhiều hơn lại là sự thất vọng, mệt mỏi. Trong tình huống như vậy, nếu Sở Nguyên có thể nói với cô ấy vài câu mềm mỏng, vài câu ngọt ngào, hoặc dứt khoát từ bỏ Lâm Dung Dung, thì Trì Dĩ Linh có lẽ còn sẽ đổi ý.

Nhưng nhìn cái bộ dạng quỷ quái của Sở Nguyên, rõ ràng hắn vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Khương Dư Linh hả hê nhìn Sở Nguyên một cái.

Sở Nguyên muốn lạnh nhạt đấy.

Trì Dĩ Linh nhận được sự tin tưởng của Khương Dư Linh, cả người tinh thần đều tốt hơn không ít. Dưới ánh mắt chăm chú và tiếng thở dài của mọi người, cô ấy đi theo Sở Nguyên đến một hành lang vắng vẻ không người. Chưa kịp nói chuyện, Sở Nguyên đã lên tiếng trước: "Em hẳn đã xem topic trên mạng rồi nhỉ."

(Tại sao xưng hô lúc anh em lúc tôi cậu, vì Sở Nguyên và Dĩ Linh yêu nhau lén lút, nên khi chỉ có 2 người mới xưng anh em, còn ở trường kiểu thể hiện như bạn bè nên xưng tôi với cậu nhé. Mốt Mèo edit mèo sẽ tùy ngữ cảnh mà đổi xưng hô, sẽ không ghi chú như vầy nữa nhé ạ, vì sẽ làm mất cảm hứng đọc truyện của mọi người).

"Anh hy vọng em liên hệ với người đăng bài hoặc quản trị viên, bảo hắn xóa bài đi. Anh và Lâm Dung Dung, từ đầu đến cuối đều trong sạch."

"Anh đã nói với em điểm này từ lâu rồi, nhưng em không tin anh. Em xem bây giờ em đã hại Lâm Dung Dung thành bộ dạng gì? Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, bị nhiều người sỉ nhục như vậy, em cảm thấy lương tâm mình có áy náy không?"

"Lương tâm tôi tại sao phải áy náy? Cô ta bị mắng liên quan gì đến tôi?"

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý đủ kỹ, nhưng vào khoảnh khắc bị Sở Nguyên chất vấn này, trái tim Trì Dĩ Linh vẫn như bị kim đâm, đau râm ran.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Sở Nguyên, lạnh lùng nhìn hắn: "Cô ta bị mắng là vì Liễu Cầm, không phải vì tôi, xin cậu làm rõ."

Sở Nguyên cười lạnh một tiếng: "Nếu không phải vì bạn của em làm chuyện bé xé ra to, chuyện này sẽ làm lớn đến vậy sao?"

Trì Dĩ Linh tức điên lên: "Nếu không phải vì cậu trước tiên tiếp cận bạn của tôi, chuyện cũng sẽ không làm thành như bây giờ phải không?"

Lời này vừa nói ra, mặt Sở Nguyên tức khắc xanh mét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-65-so-nguyen-chat-van.html.]

Đúng vậy, đúng là như vậy, nếu không phải vì hắn trước đó cãi nhau với Lâm Dung Dung rồi đi tìm Khương Dư Linh bắt chuyện, thì chuyện này căn bản sẽ không xảy ra.

Nhưng mà.

Bị Liễu Cầm mắng hai câu thì sao? Huống chi Liễu Cầm lại không chỉ đích danh, cô có cần phản ứng lớn đến vậy không? Hay là ——.

"Em cố ý đúng không?"

Sở Nguyên đột nhiên cảm thấy mình đã nắm bắt được chân tướng sự việc, hắn chợt tỉnh ngộ: "Em cố ý kết bạn với học sinh chuyên biệt lớp các em, cố ý nói cho cô ta biết quan hệ của anh và Lâm Dung Dung không bình thường, cố ý trước mặt cô ta biểu hiện sự chán ghét đối với Lâm Dung Dung. Cứ như vậy, cô ta vì lấy lòng em, sẽ tùy tiện tìm cớ nhằm vào Lâm Dung Dung, em thật là ác độc ——"

"Chát."

Sở Nguyên còn chưa nói hết lời, Trì Dĩ Linh không thể nhịn được nữa, trực tiếp cho hắn một cái tát.

Sở Nguyên từ từ xoa mặt mình, cười lạnh: "Cho nên, bị tôi nói trúng rồi đúng không?"

"Cậu thật sự quá coi trọng bản thân rồi." Trì Dĩ Linh nhắm mắt, rồi mở ra, đáy mắt một mảnh tĩnh mịch: "Cậu nghĩ mình là loại người như thế nào, đáng để tôi dùng thủ đoạn đi kết giao bạn bè, chỉ vì để đối phó người yêu nhỏ của cậu."

"Huống chi, tôi thật sự muốn đối phó một người, cần gì phải dùng loại thủ đoạn này?"

Bị ánh mắt đó của cô nhìn, Sở Nguyên không hiểu sao lại có chút hoảng hốt, nhưng lúc này, sự quan tâm dành cho Lâm Dung Dung chiếm thế thượng phong, hắn cười nhạt một tiếng, hung tợn nhìn Trì Dĩ Linh: "Cô thật sự có vô số loại thủ đoạn, dù sao cô cũng là công chúa nhỏ của Trì gia, nhưng có tôi ở đây, cô dám trắng trợn như vậy sao?"

"Vậy nên cậu lúc trước tại sao lại muốn ở bên tôi?"

Trì Dĩ Linh không muốn nói nhiều với Sở Nguyên nữa, cô ấy cảm thấy rất mệt: "Nếu cậu không thích tôi, tại sao phải đồng ý lời tỏ tình của tôi chứ?"

Cô nghiêng đầu, dường như thật sự rất khó hiểu.

Lòng Sở Nguyên càng lúc càng hoảng loạn, hắn nắm chặt tay: "Cô đừng ngắt lời..."

"Tôi không ngắt lời, tôi thật sự cảm thấy khó hiểu." Trì Dĩ Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Thôi, tôi thấy cậu cũng không muốn nói, không muốn nói thì thôi, tôi cũng không ép buộc cậu."

"Dưa hái xanh không ngọt."

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

"Chuyện yêu đương tôi cũng không ép buộc cậu."

"Cứ như vậy đi, sau này, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào nữa."

Trì Dĩ Linh nói xong, liền trực tiếp nhấc chân bỏ đi. Còn Sở Nguyên thấy cô sắp đi, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì, cũng có lẽ cảm thấy Trì Dĩ Linh vẫn chưa đồng ý giúp hắn xóa bài, tiến lên một bước định giữ chặt cô ấy, nhưng ngay sau đó ——

"Này, đừng đến dây dưa."

Khương Dư Linh xuất hiện, tay cô còn cầm một chiếc điện thoại: "Vừa nãy cuộc đối thoại của hai người, tôi đã ghi âm lại hết rồi. Nếu không muốn Lâm Dung Dung bị xem là tiểu tam, thì sau này cậu tốt nhất nên tránh xa Dĩ Linh nhà chúng tôi một chút."

"Cô ấy tốt lắm, cậu không xứng với cô ấy."

"Dư Linh."

Khương Dư Linh đến rồi.

Mắt Trì Dĩ Linh sáng rực lên một chút, đồng thời, mũi cay cay, hốc mắt tức khắc đỏ bừng, giống như đứa trẻ không nhà cuối cùng nhìn thấy nhà mình vậy.

Thấy vậy, Khương Dư Linh liền nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, kéo cô ấy nửa vào lòng, vỗ vỗ lưng như đang trấn an.

Lại là Khương Dư Linh, Sở Nguyên thấy cô, ngây người một chút, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Là cậu, cậu thật là..."

Hắn theo bản năng há miệng định giận mắng, nhưng Khương Dư Linh lại như nhìn thấu hắn, lại giơ giơ chiếc điện thoại lên, cười tủm tỉm nói: "Nếu mắng tôi, thì Lâm Dung Dung sẽ bị mắng là tiểu tam đấy nhé."

"Cậu! Cậu có biết Sở gia chúng tôi là ai không? Cậu tin hay không tôi khiến cậu không thể ở lại Minh Hoàn!"

"Tôi không tin, dù sao Trì gia, chính là lợi hại hơn Sở gia của các cậu rất nhiều đấy."

Sở Nguyên: "..."

Sở Nguyên giận đến mức suýt dậm chân, nhưng hắn với Khương Dư Linh không có cách nào cả, cũng chỉ có thể nhìn về phía Trì Dĩ Linh: "Em cứ để bạn em trước mặt anh kiêu ngạo như vậy sao?"

Trì Dĩ Linh quay lưng về phía Sở Nguyên, đã bắt đầu rơi nước mắt, nói không chừng há miệng ra là sẽ khóc nức nở. Khương Dư Linh liền nói: "Tôi nói sự thật mà. Nhà họ Sở của các cậu đúng là không bằng Trì gia."

"Tôi không nói chuyện với cậu!"

Ngực Sở Nguyên bắt đầu đau, hắn giận trừng mắt nhìn Trì Dĩ Linh: "Cho nên em thật sự muốn chia tay với anh sao?"

Khương Dư Linh: "Đây chẳng phải là điều cậu mong muốn sao?"

"Tôi nói rồi tôi không nói chuyện với cậu!!!"

"Nhưng Dĩ Linh hiện tại cũng không muốn nói chuyện với cậu a." Khương Dư Linh vô tội chớp chớp mắt với hắn: "Cậu không phải là đang la lối sao?"

Mặt Sở Nguyên đỏ bừng: "Cậu!!!"

Khương Dư Linh thở dài một tiếng: "Thôi."

"Đừng nói chuyện nữa, lớn như vậy rồi, sao một chút cũng không biết nhìn hoàn cảnh vậy. Dĩ Linh đã nói chia tay rồi, dây dưa nữa là không lịch sự đâu nhé."

Dứt lời, Khương Dư Linh ôm Trì Dĩ Linh liền đi, không bao lâu, phía sau truyền đến giọng nói tức muốn hộc m.á.u của Sở Nguyên: "Trì Dĩ Linh, hôm nay em mà đi cùng cái... cái loại con gái này, sau này chúng ta liền thật sự không còn khả năng nào nữa!"

Loading...