Trì Dĩ Linh nằm mơ.
Trong mơ Khương Dư Linh không xuất hiện, còn cô dưới những lời đường mật của Sở Nguyên, thế mà lại trở thành bạn tốt với Lâm Dung Dung. Cuối cùng hại cả nhà phá sản, bản thân không những bị bọn bắt cóc làm nhục, mà còn bị Sở Nguyên đưa vào bệnh viện tâm thần.
"Ha ha ha, bạn thân? Mày sẽ không thật sự nghĩ tao xem mày là bạn bè chứ, mày không biết tao ghét mày đến mức nào đâu."
"Nếu không phải Trì gia của mày, tao và Sở Nguyên đã sớm công khai ở bên nhau rồi."
"Dựa vào nhà mình có tiền có thế mà ép buộc người khác ở bên mày, bây giờ rơi vào kết cục này cũng là mày đáng đời. Nhà họ Trì của mày phá sản cũng đáng đời. Anh trai mày còn muốn cứu mày ra khỏi bệnh viện tâm thần cơ à, đáng tiếc, hắn tàn phế cả hai chân rồi. Mày biết hắn tàn phế như thế nào không?"
"Chỉ 100 vạn tệ thôi, Sở Nguyên bỏ ra 100 vạn, liền mua đứt đôi chân của Trì gia thiếu gia lừng lẫy ngày xưa."
"Thật là đáng ăn mừng."
Giọng Lâm Dung Dung như lời nguyền văng vẳng bên tai, Trì Dĩ Linh vừa tức vừa giận, cô ấy muốn nhào tới cùng Lâm Dung Dung cũng c.h.ế.t chung, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên giật mình tỉnh dậy trên giường.
Nhìn thấy bài trí quen thuộc trong phòng, cô ấy mới như tỉnh mộng hoàn hồn lại, sờ trán, toàn là mồ hôi.
Giấc mơ này thật sự quá chân thực, giống như thật sự đã xảy ra vậy. Nghĩ đến cảnh trong mơ Trì gia sụp đổ ầm ầm, cô ấy bị phản bội, bị làm nhục, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Trì Dĩ Linh cả người run rẩy không ngừng, nước mắt cũng không kiểm soát được tuôn như mưa.
Cô ấy không nhịn được suy nghĩ.
Nếu Khương Dư Linh không xuất hiện, cô ấy có thể thật sự vì vài câu nói của Sở Nguyên mà bỏ qua khúc mắc với Lâm Dung Dung không, có thể thật sự xem Lâm Dung Dung là bạn tốt không,
Khả năng này thật sự quá lớn,
Dù sao trước khi Khương Dư Linh xuất hiện, cô ấy vô điều kiện tin tưởng Sở Nguyên. Cho dù, cho dù thỉnh thoảng có bất mãn với Sở Nguyên, nhưng chỉ cần Sở Nguyên hơi dỗ dành một chút, cô ấy liền hoàn toàn quên những tổn thương Sở Nguyên gây ra cho mình.
Cho nên ——.
Khương Dư Linh...
Trì Dĩ Linh nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Khương Dư Linh, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Trương Tuyết và Trần Huyên: "Alo, các cậu còn nhớ Khương Dư Linh không?"
Đầu dây bên kia là giọng trong trẻo của Trần Huyên và Trương Tuyết: "Khương Dư Linh nào a, ai là Khương Dư Linh?"
Quả nhiên.
Trái tim Trì Dĩ Linh dường như bị vật gì đó đập mạnh một cái. Cô hít sâu một hơi: "Không có gì."
Cúp điện thoại xong, Trì Dĩ Linh lại gọi điện thoại cho La Song. Là câu hỏi tương tự, và câu trả lời của La Song cũng giống hệt như Trương Tuyết và Trần Huyên.
"Cho nên, Khương Dư Linh là đến tới cứu vớt mình sao?"
Gọi liên tiếp vài cuộc điện thoại mà không một ai biết Khương Dư Linh, Trì Dĩ Linh cuối cùng không nhịn được khóc òa lên. Cô tủi thân, đau buồn lại hối hận,
Hóa ra, thật sự có một người vì cô ấy mà bất kể gian nan vất vả, từ xa tới.
Lại sau khi giải cứu cô ấy thì lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
Trừ cô ra, không ai nhớ được cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-72-vi-co-ay-ma-den.html.]
Họ sau này không còn cơ hội gặp mặt nữa.
"Bảo bối, con sao vậy?"
"Sao lại khóc thành thế này? Có phải ai bắt nạt con không?"
Cha Trì, mẹ Trì vốn cảm thấy Trì Dĩ Linh áp lực quá lớn định vào xem con bé đang làm gì, nào ngờ vừa vào đã thấy Trì Dĩ Linh ngồi trên giường khóc nức nở. Hai người tức khắc luống cuống, lập tức tiến lên nắm lấy tay Trì Dĩ Linh. Trì Dĩ Linh ôm lấy họ, khóc không thành tiếng: "Biết vậy lúc đó... lúc đó con nên đối xử tốt với cô ấy một chút... tốt hơn một chút..."
"Con... con rất xin lỗi cô ấy..."
"Cô ấy đi rồi, có thể sẽ không quay lại nữa."
"Ai đi rồi?"
"Ai sẽ không quay lại nữa?"
Cha Trì, mẹ Trì không hiểu ra sao, nhưng Trì Dĩ Linh lại không giải thích thêm.
Có một người như vậy chỉ vì mình mà đến, giúp mình tránh được kiếp nạn lớn trong đời. Nếu cô còn sống không tốt cuộc đời này, thì quả thật quá phụ lòng cô ấy.
Trì Dĩ Linh vừa khóc vừa khóc, trong mắt liền hiện thêm vài phần sự kiên định.
Cô nhất định phải sống thật tốt cuộc đời này, làm một người có ích cho xã hội, làm một người cũng có thể giúp đỡ người khác.
...
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Liễu Cầm nhìn thấy tin tức cả nhà Sở Nguyên bao gồm Lâm Dung Dung bị bắt trên TV, đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn vì quyết định chuyển trường của cha mẹ một năm trước, khi cô ta xung đột với Trì Dĩ Linh. Lúc đó cô ta còn làm ầm ĩ với cha mẹ, bây giờ nghĩ lại, vẫn là cha mẹ có tầm nhìn xa.
"Nhưng mà, lúc đó mình đã ăn gan hùm mật gấu sao? Dám xung đột với Trì Dĩ Linh..."
"Mình quả thực điên rồi."
Nghĩ đến việc suốt một năm qua mình dường như còn lúc nào cũng muốn trả thù Trì Dĩ Linh, giống như kẻ ngốc, Liễu Cầm cả người run lập cập.
Cô ta có lẽ thật sự đã điên rồi.
...
Việc tu bổ không gian cần mười ngày, lại vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ. Tuy rằng nhiệm vụ không khó, nhưng Khương Dư Linh vẫn hơi mệt mỏi.
Vì thế cô chuẩn bị đi ra ngoài dạo một vòng.
Ai ngờ vừa mới đi đến cổng trường, liền đụng phải Hứa Tấn Trình đã lâu không gặp. Tuy nhiên, lần này Hứa Tấn Trình thấy cô không như ruồi bọ vây quanh nữa, mà giống như thấy mãnh thú vậy, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Khương Dư Linh: "..."
Lẽ nào hôm đó cô quá bạo lực nên đã dọa sợ anh ta?
Vậy thật tốt quá, tránh anh ta rảnh rỗi lại đến trước mặt cô lảng vảng.
Tâm trạng Khương Dư Linh cực kỳ tốt đi ra khỏi trường học, và cô mới bước ra khỏi trường học một hai bước, liền lập tức có người xông đến trước mặt cô.
Nhìn kỹ lại, người này không phải Khương Nhĩ Trác thì là ai?