Khương Dư Linh đương nhiên sẽ không chột dạ hay sợ hãi.
Cô biết Triệu Ngọc nghi ngờ cái c.h.ế.t của Triệu Mẫn Hồng có liên quan đến mình.
Nhưng thì sao chứ?
Chưa nói đến chuyện cô g.i.ế.c c.h.ế.t Triệu Mẫn Hồng vốn không có bất kỳ ai nhìn thấy, chỉ nói tuổi tác cô ấy lúc đó mới bảy tuổi, làm sao có thể g.i.ế.c được một người trưởng thành?
Nói ra ngoài cũng không ai tin.
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Triệu Ngọc, Khương Dư Linh lại cười cười, rồi sau đó ghé sát vào tai bà ta, nhẹ giọng nói: "Mẹ nuôi Triệu Mẫn Hồng của tôi qua đời là ngoài ý muốn không sai, nhưng làm sao tôi lại bị ôm nhầm vậy? Tôi nghĩ trong lòng bà hẳn là rõ hơn ai hết nhỉ."
"Thiên lý sáng tỏ, báo ứng khó chịu. Làm sai chuyện thì phải trả giá đắt. Sống bao nhiêu năm vô ưu vô lo, cũng đến lúc gặp báo ứng rồi."
"Tôi cho bà một tháng. Trong vòng một tháng, nếu bà có thể đưa ra một câu trả lời khiến tôi hài lòng cho những lỗi lầm bà đã phạm phải, thì tôi sẽ suy xét tha cho bà một lần, tha cho hai đứa con trai của bà một lần. Ngược lại... A."
Khương Dư Linh cười khẽ một tiếng: "Tôi nghĩ, bà hẳn sẽ không muốn nhìn thấy hậu quả đó đâu."
Khương Dư Linh nói xong liền đứng thẳng người lên, hài lòng nhìn biểu cảm hoảng sợ như gặp quỷ của Triệu Ngọc, cười như không cười: "Chính bà tự suy xét kỹ đi."
Dứt lời, cô liền xoay người bỏ đi, chỉ để lại Triệu Ngọc một mình tại chỗ run rẩy bần bật.
Cô, cô quả nhiên biết!
Cô thật sự cố ý!
Làm sao bây giờ?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Bà ta phải làm gì bây giờ?
...
Đe dọa Triệu Ngọc một phen, Khương Dư Linh vô cùng hài lòng. Cô đi đến một trung tâm thương mại lớn gần đó để dạo chơi thỏa thích. Cô mua rất nhiều đồ vật cất vào trong không gian, dù sao bây giờ cần xuyên qua thời không đi đến những nơi khác, vạn nhất đến một nơi chim không thèm ị gà không đẻ trứng, thì số vật tư trong không gian cũng đủ để cô không lo ăn mặc.
Từ ban ngày vẫn dạo đến buổi tối. Lúc quay về trường học, cô không ngờ lại nhìn thấy người Khương gia. Trừ Khương Vân Thiên ra, người Khương gia ai nấy đều vẻ mặt tiều tụy. Tâm trạng Khương Dư Linh càng tốt hơn, mỗi tế bào trên người đều toát ra sự vui vẻ.
Nhưng cô không chọn cách gặp họ.
Cổng trường đông người như vậy, cô không có ý định làm khỉ cho người ta xem.
Hơn nữa, không tìm thấy cô, mới càng khiến họ sốt ruột.
Khương Dư Linh dứt khoát đi từ một cổng khác vào trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-74-uy-hiep.html.]
Khương Nhĩ Trác và mọi người không biết Khương Dư Linh đã đổi cổng đi rồi, họ vẫn đang khổ sở chờ đợi Khương Dư Linh quay về. Trời tối rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Khương Dư Linh, Khương Vân Thiên liền hơi sốt ruột: "Khương Nhĩ Trác, con chắc chắn hôm nay con bé thật sự ra ngoài không?"
"Con chắc chắn." Khương Nhĩ Trác gật gật đầu, hôm nay anh còn bị mắng một trận đấy.
Sắc mặt Khương Nhĩ Trác khó coi: "Con bé thật sự ra ngoài, có lẽ bây giờ vẫn còn đang chơi ở ngoài."
Liễu Dư Mi liền nói: "Một đứa con gái nhà lành, muộn như vậy còn không về trường, quả nhiên là lớn lên ở bên ngoài, một chút quy củ cũng không có."
Bà ta bây giờ đối với Khương Dư Linh một chút thiện cảm cũng không có, trong lòng tràn đầy phẫn hận.
Năm đó bà ta tại sao lại sinh ra cái con nghiệt nữ này? Sớm biết cô như vậy, lúc đó nên trực tiếp bỏ quách cô cho xong, bây giờ những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
"Bà bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì?" Khương Vân Thiên vừa nghe lời này liền tức giận: "Năm đó bà sinh con bé xong không thèm nhìn hai mắt, y tá ôm nhầm con bà cũng không biết, bà đây là làm mẹ kiểu gì? Không có chút trách nhiệm nào."
"Cái này có thể trách tôi sao?"
Mắt thấy Liễu Dư Mi lại sắp khóc, Khương Minh Châu vốn đã đau buồn lại sợ hãi thở dài, ngắt lời cuộc nói chuyện của họ: "Cha mẹ, trường đại học Lâm An đâu chỉ có một cổng, có khi nào chị ấy đi từ cổng khác vào không?"
Lời này vừa nói ra, ba người Khương Vân Thiên, Liễu Dư Mi, Khương Nhĩ Trác tức khắc nhìn nhau.
Cái này cũng không phải không thể xảy ra a.
Tuy nhiên bình thường Khương Dư Linh đều đi từ cổng này vào.
"Đợi thêm chút nữa đi." Khương Vân Thiên cắn chặt răng: "Nếu lát nữa con bé còn không về, thì Khương Nhĩ Trác, Khương Minh Châu hai đứa sáng sớm mai đến, mỗi đứa canh một cổng."
"Đúng rồi, gọi cả Khương Hổ và Triệu Ngọc đến nữa."
Dù sao đại học Lâm An đâu chỉ có hai cổng.
"Còn bà nữa." Khương Vân Thiên lại nhìn về phía Liễu Dư Mi, trợn mắt: "Thấy Khương Dư Linh không được nói những lời vớ vẩn, cũng không được lấy thái độ trưởng bối tự cho mình là đúng. Chúng ta là đến đón con bé về nhà, không phải đến gây thù."
Vừa nói đến chuyện này, Khương Vân Thiên lại một trận tâm phiền ý loạn.
"Thật không hiểu cái thằng ngu xuẩn Khương Nhĩ Phàm nghĩ cái gì, Khương Dư Linh dù sao cũng là em gái nó, ra tay lại độc ác như vậy. Bây giờ lưu lạc đến kết cục này đều là nó đáng đời, ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn."
"Bà và con trai bà đều ngu xuẩn giống nhau."
"Còn hai đứa nữa, biết tính khí anh trai, cũng không biết khuyên bảo gì."
Khương Vân Thiên lầm bầm mắng cả ba người một trận, ba người cũng không dám nói chuyện. Mãi đến 10 giờ tối, Khương Dư Linh vẫn chưa xuất hiện, Khương Vân Thiên cuối cùng hết hy vọng, dẫn Khương Nhĩ Trác và mọi người rời khỏi đại học Lâm An.
Vốn tưởng rằng về nhà là có thể nghỉ ngơi một chút, nào ngờ về đến nhà, Triệu Ngọc thế mà nói ra một tin tức động trời, khiến Khương Vân Thiên cả người choáng váng.