Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 8: Làm giàu bất nhân
Cập nhật lúc: 2025-04-20 15:07:43
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mắng cho hai người già một trận, Khương Dư Linh trong lòng cực kỳ sảng khoái, chuẩn bị đi thăm dò Khương Nhĩ Trác một chút nữa.
Một nhà thì phải chỉnh tề mới tốt.
Cách mấy ngày, Khương Dư Linh cuối cùng cũng đến thư viện trên đường Kiến Thiết lần nữa. Nhưng còn chưa đi gần, cô đã thấy Khương Nhĩ Trác đang ngồi xổm ở cửa thư viện, vẻ mặt đầy bực bội.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cùng lúc đó, Khương Nhĩ Trác cũng nhìn thấy cô.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt Khương Nhĩ Trác sáng lên, lập tức chạy nhanh về phía Khương Dư Linh: “Tiểu tỷ tỷ, cuối cùng lại gặp được cô rồi! Lần này cô có thể cho tôi phương thức liên lạc được không?”
Khương Dư Linh lạnh lùng nhíu mày.
Thấy vẻ mặt cô như vậy, Khương Nhĩ Trác có chút thấp thỏm nói: “Cô trước đó đã nói, nếu lần sau chúng ta còn gặp lại, thì…”
“Mấy người giàu có này, sở thích thật sự đều gần như nhau nhỉ.”
Lời của Khương Nhĩ Trác chưa nói xong đã bị Khương Dư Linh ngắt lời. Cô vẻ mặt đầy mỉa mai: “Chỉ thích trẻ đẹp, đơn thuần dễ khống chế đúng không?”
“Ai nấy nhìn thì quần áo chỉnh tề, nhưng thực chất chỉ là mặt người dạ thú thôi.”
Lời nói của Khương Dư Linh phát ra tín hiệu rõ ràng rằng cô đang gặp chuyện không vui, hoặc bị ai đó bắt nạt. Vẻ mặt Khương Nhĩ Trác nghiêm lại, thấy Khương Dư Linh quay người định đi, anh vội vàng đuổi theo: “Tiểu tỷ tỷ, cô gặp chuyện gì sao? Cô nói ra đi, có lẽ tôi có thể giúp được.”
Khương Dư Linh không đáp lời.
“Đương nhiên, tôi thừa nhận, yêu từ cái nhìn đầu tiên rất nhiều khi là do ham sắc. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mạo phạm cô, hoặc dùng bất kỳ thủ đoạn nào cô không thích để ép buộc cô chấp nhận làm bạn gái tôi.”
Khương Dư Linh mím môi.
“Dưa hái xanh không ngọt. Tôi hy vọng tình cảm của tôi sẽ nảy sinh dựa trên sự tôn trọng, bình đẳng và yêu nhau.”
Thần sắc Khương Dư Linh hơi giãn ra.
Khương Nhĩ Trác nhìn ra cô đã bớt căng thẳng, anh nhẹ nhàng thở phào, càng thêm chân thành: “Tiểu tỷ tỷ, từ sau lần trước cô nói muốn lần sau gặp mặt thì cho tôi phương thức liên lạc, tôi mỗi ngày đều đến thư viện chờ cô, chỉ là hy vọng được gặp lại cô và trở thành bạn của cô.”
Khương Dư Linh nhìn anh một cái, ánh mắt đó không cần nói cũng biết.
Khương Nhĩ Trác liền cười: “Tạm thời là bạn. Tôi tin sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ bị tôi cảm động, trở thành bạn gái của tôi.”
“Tự tin vậy sao?”
Khương Dư Linh cuối cùng cũng không còn vẻ lạnh lùng ban nãy.
Khương Nhĩ Trác ưỡn ngực: “Đương nhiên. Lần đầu cô nhìn tôi, có thể cảm thấy dung mạo tôi bình thường. Nhưng khi ở chung với tôi, cô sẽ biết tôi là người đáng yêu đến mức nào.”
Khương Dư Linh liền nhướng mày liếc anh một cái: “Ngay cả anh mà cũng "dung mạo bình thường" sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-8-lam-giau-bat-nhan.html.]
Khương Nhĩ Trác lớn lên không hề tệ. Anh thừa hưởng gen tốt của Khương gia, vóc dáng cao ráo, vai rộng lưng hẹp, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ. Ở trường học, số nữ sinh theo đuổi anh đếm không xuể. Hơn nữa nhà lại có tiền, Khương Nhĩ Trác cũng có thể coi là nhân vật nổi bật trong giới học sinh.
Sau một hồi trò chuyện, khoảng cách giữa Khương Dư Linh và Khương Nhĩ Trác rút ngắn đi không ít. Hai người tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện. Khương Nhĩ Trác lo lắng Khương Dư Linh bị người khác quấy rầy, liền hỏi cô tại sao lúc trước tâm trạng lại tệ như vậy. Khương Dư Linh im lặng một lúc lâu, mới cân nhắc kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Giọng nói cô nhẹ bẫng, chỉ nói hôm nay có một đôi vợ chồng giàu có tìm đến cửa, nói họ có quen biết cũ với cha cô và muốn nhận nuôi cô.
“Nhận nuôi cô?” Nghe vậy, Khương Nhĩ Trác cảm thấy vô cùng vớ vẩn: “Tiểu tỷ tỷ, nhìn cô chắc cũng sắp thành niên rồi? Họ lúc này mới tìm đến cô nói muốn nhận nuôi, là có ý gì?”
Khương Dư Linh liền nhìn anh một cái, bình tĩnh nói: “Nhà bọn họ rất giàu, nói tôi chỉ cần đồng ý làm con gái họ, là có thể tiết kiệm được rất nhiều năm phấn đấu.”
“Có tiền thì ghê gớm lắm sao?” Khương Nhĩ Trác lập tức bị chọc cho cười: “Huống chi…” Lời anh chưa nói xong, đã ý thức được điều gì đó, vẻ mặt cứng đờ: “Tiểu tỷ tỷ, cô, cô…”
“Đúng vậy.” Khương Dư Linh biết anh muốn nói gì, gật đầu: “Tôi là cô nhi. Tôi chưa từng gặp cha, năm lên bảy tuổi mẹ tôi đã mất. Từ đó về sau, tôi sống dựa vào sự giúp đỡ của những người tốt trong xã hội để đi học.”
Giọng điệu Khương Dư Linh nhẹ nhàng bâng quơ, biểu cảm cũng bình thản như mây trôi, nhưng chính dáng vẻ này lại càng khiến người ta đau lòng.
Khương Nhĩ Trác đau lòng: “Vậy những năm qua, cô nhất định rất khổ sở đi…”
“Không khổ.” Khương Dư Linh nói: “Tôi đã quen sống một mình rồi. Cho nên, khi họ đột nhiên tìm đến và nói những lời đó, tôi mới thấy hơi tức giận.”
“Vừa nãy tôi giận cá c.h.é.m thớt với cô, xin lỗi…”
“Anh không cần xin lỗi, là họ mới đúng.” Khương Nhĩ Trác nói: “Là họ không tốt.”
Khương Nhĩ Trác hoàn toàn không ngờ rằng cặp vợ chồng giàu có trong lời Khương Dư Linh lại chính là bố mẹ mình. Khương Dư Linh trong lòng anh là người cô gái ruột xấu xí, thô lỗ, đáng ghét, hoàn toàn khác biệt.
Khương Nhĩ Trác có chút không biết nói gì cho phải.
Dù sao, với thân phận hiện tại của anh, cũng không có nhiều lập trường để hứa hẹn điều gì với cô.
Suy nghĩ mãi, Khương Nhĩ Trác hít sâu một hơi: “Tiểu tỷ tỷ, hiện tại cuộc sống của cô có gặp khó khăn không? Nếu cô có khó khăn, tôi có thể giúp đỡ cô.”
“Cô ngàn vạn lần đừng để bị đôi vợ chồng giàu có kia nhận nuôi. Cô không biết đâu, có những kẻ giàu có làm giàu bất chính, tâm địa rất xấu. Họ làm mỗi việc đều có mục đích riêng của mình.”
“Cô xinh đẹp như vậy, nếu thật sự trở thành con gái họ, chẳng phải sẽ mặc cho họ định đoạt sao?”
“Tôi biết rồi. Hơn nữa, cuộc sống của tôi hiện tại rất tốt, cũng không thiếu tiền dùng.” Khương Dư Linh nhìn vẻ mặt lo lắng của Khương Nhĩ Trác, mím môi, không nhịn được nở một nụ cười: “Anh không cần tức giận. Tôi đã kiên quyết từ chối họ, và nói rõ với họ rằng mặc kệ họ nói gì, tôi cũng sẽ không đồng ý bị nhận nuôi.”
Khương Nhĩ Trác lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng mày vẫn nhíu chặt: “Tiểu tỷ tỷ, những người như họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Cô nói cho tôi biết, họ là nhà nào. Nhà tôi tuy không phải là đặc biệt giàu có, nhưng ở thành phố A cũng có thể nói có tiếng nói. Đến lúc đó tôi đi chào hỏi một tiếng, họ cũng không dám đến quấy rầy cô nữa.”
Nói cho anh nghe thì còn ý nghĩa gì nữa?
“Không cần đâu. Cứ coi họ như những gã hề nhảy nhót là được rồi.”
Khương Dư Linh lắc đầu: “Trò chuyện với anh thật sự rất thú vị. Nỗi bực bội trong lòng cũng vơi đi không ít.”
Nói rồi cô lấy điện thoại ra, cuối cùng cũng đồng ý cho Khương Nhĩ Trác thêm phương thức liên lạc của cô.