Hoàng đế đập mạnh xuống bàn, giận dữ:
 
“Quá quắt! Trẫm  từng   ai dám ức h.i.ế.p công chúa một triều như ! Trói Mộc Diệu , giam  đại lao! Truyền Hứa tể tướng cùng Hứa Khinh Nhi  cung!”
 
Lúc Hứa Khinh Nhi bước  điện,   trang điểm gọn gàng,  một bộ xiêm y mới, tuy mặt vẫn sưng phù như đầu heo.
 
Hứa Khinh Nhi   thấy  thì giật  kinh hãi.
 
Tin tức trong phủ tướng quân  phong tỏa,  lẽ nàng  vẫn   chuyện gì  xảy .
 
Vừa thấy nàng ,  lập tức  lớn hơn.
 
Ta run rẩy chỉ tay về phía nàng :
 
“Tại  ngươi    với ? Ngươi dám xúi giục Mộc Diệu hại , để   nhục thanh danh của , khiến   còn tư cách gả cho Lâm tướng quân nữa!”
 
Hứa Khinh Nhi  ,   đang quỳ bỗng khẽ run lên:
 
“Không …   thần nữ…   thần nữ bảo   …”
 
Hứa tể tướng  thế thì cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
 
Mưu hại công chúa là tội tày đình,  chừng hôm nay lão sẽ  bỏ mạng ở đây.
 
Lão dập đầu như giã tỏi:
 
“Hoàng thượng, nhất định là  hiểu lầm! Khinh Nhi nhà vì thần suốt ngày khuê môn bất xuất,   thể xúi giục Mộc Diệu hại công chúa ? Nhất định là Mộc Diệu tự  dã tâm, chuyện   liên quan đến Khinh Nhi!”
 
Hứa Khinh Nhi quỳ run lẩy bẩy, chẳng   lời nào.
 
 ánh mắt    tràn đầy nghi hoặc.
 
Chắc nàng   hiểu vì  một  yếu đuối như    thể đột nhiên  đổi đến thế.
 
Nếu là “” trong nguyên tác, chắc chắn sẽ cam chịu gả cho Mộc Diệu, che đậy hết thảy chuyện   , chứ   như bây giờ, công khai bêu  hết  thứ  như .
 
“Phụ hoàng, chính miệng Mộc Diệu  rằng  phá hủy thanh danh của con, khiến con  thể gả cho Lâm tướng quân nữa. Con  tận tai mà! Sau đó con giận quá, chỉ mắng  vài câu,  mà  liền đánh con!”
 
Ta nhào tới, ôm chặt lấy chân Hoàng đế, gào :
 
“Phụ hoàng, con là công chúa mà! Hắn coi thường con, đánh con,   nhục con,  cố ý! Hắn…  coi thường hoàng gia chúng  đó, phụ hoàng!”
 
Nghe đến đó, Hoàng đế  đập bàn một cái rầm.
 
“Đồ khốn kiếp! Phụ   ? Còn  tới ?”
 
Ta nước mắt nước mũi đầm đìa, liếc thấy bóng  ngoài điện, liền  lóc to hơn:
 
“Phụ hoàng, Hứa gia cũng khinh thường hoàng gia ! Phụ hoàng  xem, ngay cả Hứa Khinh Nhi cũng dám giẫm lên đầu con mà   kìa!”
 
Hứa tể tướng dập đầu thình thịch:
 
“Hoàng thượng, vi thần   mà! Tất cả là do Mộc Diệu tự ý  bậy! Hắn  thèm  Khinh Nhi,   dòm ngó công chúa,  đáng c.h.ế.t!  Hứa gia chúng thần là vô tội!”
 
Có  từ ngoài điện bước , phịch một tiếng quỳ xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ta-se-cho-biet-the-nao-la-doc-ac/2.html.]
 
“Hoàng thượng, Mộc Diệu gây  chuyện tày trời như , xin hoàng thượng xử phạt nghiêm khắc.”
 
Hứa tể tướng lập tức cứng ,  đầu  sang.
 
Mộc tướng quân  quỳ thẳng lưng, mặt lạnh như băng.
O Mai d.a.o Muoi
Khóe môi  khẽ cong lên, thành công . 
 
Hai nhà  từ nay về , e là sẽ đấu đến ngươi c.h.ế.t  sống.
 
Còn  đợi Hoàng đế lên tiếng,   kéo nhẹ tay áo ông:
 
“Phụ hoàng,  Hứa tể tướng cũng  ,   thật sự Hứa Khinh Nhi  oan? Có lẽ  chuyện đều là chủ ý của Mộc Diệu.”
 
“Vậy con  xử trí  thế nào?”
 
Ta  như hoa lê trong mưa, giọng run run:
 
“Mộc tướng quân… Mộc Diệu gây  chuyện tày trời thế , nếu con  tha thứ thì cũng là điều hợp tình hợp lý…”
 
“Mộc Diệu phạm  đại tội  , công chúa dù   xử tử , cũng là   chính đáng.”
 
Ta lấy khăn tay lau nước mắt:
 
“Hắn tuy phạm  nặng, nhưng con cũng  tàn nhẫn đến mức lấy mạng … Con…  thể tha cho  một mạng.”
 
Ta xoắn khăn trong tay, nhẹ giọng :
 
“Không bằng… xử cung hình .”
 
Câu   thốt , sắc mặt tất cả   bên  đều tái mét.
 
“Con chỉ  giữ mạng cho  thôi, phụ hoàng.”
 
Hoàng đế gật đầu:
 
“Được, truyền lệnh xuống…”
 
Mộc tướng quân nghiến răng dập đầu:
 
“Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn công chúa.”
 
Ngẩng đầu lên, ánh mắt ông   về phía Hứa tể tướng tràn ngập oán hận.
 
Mộc tướng quân  một trai hai gái, hai con gái đều  xuất giá, Mộc Diệu  từng lập công ngoài chiến trường, vốn dĩ kế thừa tướng quân phủ là chuyện chắc như đinh đóng cột.
 
Giờ thì, xong .
 
Ông  quá hiểu, đứa con trai đầu óc đơn giản  tám phần là  Hứa Khinh Nhi xúi giục.
 
 chuyện Mộc Diệu  thật sự là đại nghịch bất đạo, cho nên… giữ   cái mạng  cũng coi như công chúa  nể mặt.
 
 Hứa Khinh Nhi,   hại con ông , thì chắc chắn ông sẽ  tha.