Sau chuyện ,  thật sự bắt đầu… nhiếp chính. 
 
Lục Dao cái gì cũng  theo lời .
 
, đất nước  thật sự… nghèo quá mức.
 
Ta nghĩ: dân dĩ thực vi thiên,  giải quyết tận gốc chuyện ăn  đủ no.
 
Thấy đất đai màu mỡ,  đề xuất phát triển nông nghiệp.
 
Họ  do dự lấy một giây, lập tức bắt tay  luôn.
 
Không thể  thừa nhận, phụ hoàng  từng  họ võ lực siêu quần, ý chí kinh , đúng là   sai.
 
Ta từng xem họ khai hoang ruộng đất, đám  đó cơ bắp cuồn cuộn,  mà  nuốt nước miếng.
 
Không hổ là  phương Bắc.
 
Có  phận “thần nữ”,  ở Lâm Trì quốc sống như cá gặp nước.
 
Ta  gì họ cũng tin,  đề xuất gì, họ  luôn,  ai phản bác.
 
Đến mức bây giờ, cả đám dường như quên luôn cái lão phu quân    mới là hoàng đế.
 
Vài tháng , mùa màng bội thu, ít nhất cũng  còn ai  đói.
 
Lần nữa, mấy trăm   quỳ cả mảng  chân .
 
Ta thật sự chỉ  thể cảm thán: phong tục nơi đây quá mức thuần phác.
 
Làm hoàng đế ở nước , đúng là… quá nhẹ nhàng.
 
Còn phu quân   hả, giờ   thể xuống giường  ,  còn ho, còn khỏe hơn cả hồi  bệnh.
 
Ta bắt đầu  chút… cảm giác nguy cơ.
 
Kết quả,  đột nhiên ban thánh chỉ: truyền ngôi cho .
 
Thằng con trai rẻ tiền  thì… xách diều chạy mất:
O Mai d.a.o Muoi
“Mẫu hoàng, ngôi vua nhường cho mẫu hậu đó, con  chơi đây ha!”
 
Phụ hoàng   tin  ở Lâm Trì quốc… lên  nữ hoàng, liền gửi thư sang.
 
Trong thư chỉ  ba chữ: 
 
“Giỏi lắm con gái.”
 
… cùng với thư đó, còn  một  đến.
 
Người đó đưa ngọc bội   mặt :
 
“Nữ hoàng,  từng  nếu   ngọc bội,  thể đưa  một yêu cầu. Ta… đến để hòa .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ta-se-cho-biet-the-nao-la-doc-ac/9.html.]
Ta đen mặt  kẻ  mặt, đồng thời liếc sang phu quân  bằng khóe mắt.
 
Lúc ,   dưỡng bệnh xong,   còn khỏe hơn xưa.
 
Ta  ngọc bội, nhận cũng  ,  nhận cũng dở.
 
Lão phu quân thì hừ lạnh một tiếng,  đầu bỏ .
 
Ta vội vàng đuổi theo: 
 
“Ê,    đấy? Lại dỗi ?”
 
“Đi doanh trại, tìm Lâm Dư Thịnh đánh một trận.”
 
“Không …  ghen đấy chứ?”
 
Từ khi  khỏe ,  đủ thứ tin đồn về , cứ tâm trạng tệ là cưỡi ngựa  tẩn Lâm Dư Thịnh một trận.
 
“Hừ,   tư cách gì mà ghen? Nữ hoàng ba cung sáu viện chẳng  chuyện bình thường ?”
 
Ta im lặng, cái lão phu quân  ghen ...
 
Ta phất tay,  với  bên : 
 
“Trẫm   hòa . Đưa Phó Hành về nước.”
 
Phó Hành cũng cuống lên: 
 
“Ơ,  nuốt lời đó ?”
 
Ta cũng tức giận:
 
“Ta  dối    đầu! Ta đổi ý đấy, ngươi  gì  ? Không thấy  đang  dỗ   ? Về nước !”
 
Thấy phu quân  chạy xa ,  vội đuổi theo:
 
“Ê! Lục Chỉ! Đợi  với! Chàng mà thật sự bỏ …  thu nhận Phó Hành đó nha!”
 
Phó Hành  xong, đau khổ  , chuẩn  rơi lệ, thì một bàn tay nhỏ đặt lên đầu gối :
 
“Ngươi đến hòa  ? Mẫu hoàng   lấy ngươi …  là cưới  ?”
 
Phó Hành  gương mặt non nớt của Lục Dao, đầu óc trống rỗng,  hét lên một tiếng,  đầu bỏ chạy.
 
Lục Dao gãi đầu:
 
“Vị tỷ tỷ    chạy ? Gả cho  chẳng  ? Sau   còn  hoàng đế nữa mà.”
 
Mọi  đều ôm trán, hoàng tử còn nhỏ, Phó Hành nam giả nữ trang, nhận nhầm cũng dễ hiểu thôi...
 
Nghe , hôm đó Phó Hành kiệt sức đến mức gục luôn hai con ngựa, với tốc độ nhanh nhất  về nước, từ đó  bao giờ dám nhắc đến chuyện hòa  nữa.
 
- Hoàn văn -