Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:55:33
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bây giờ cuối cùng cũng tỉnh ngộ, đương nhiên anh ấy hy vọng Tô Cần có thể sống tốt, dù sao em ba của mình cũng là vợ của Tô Cần, mong rằng ngày tháng của bọn họ sẽ hạnh phúc.
"Bây giờ quan hệ của Tô Thành Tài với anh em nhà em có tốt không?" Tôn Trường Vệ cân nhắc rồi hỏi.
Tô Cần nói: "Chú ba đi học là nhờ em và anh cả tài trợ cho chú ấy, quan hệ giữa em và chú ấy cũng khá tốt."
Tôn Trường Vệ lại cười lạnh: "Tô Cần, em vẫn còn thật thà quá, em cảm thấy cậu ta coi em là anh em, nếu thật sự giống như em nghĩ, em cũng sẽ không bỏ ra cho cái nhà đó mà chẳng oán than một lời như vậy, mẹ em cũng sẽ không gây chuyện như thế. Ba cũng nói rồi, chắc chắn mẹ em sẽ làm ầm ĩ vì Tô Thành Tài sau đó bắt em nhường công việc. Em ba của em không biết tình hình ư? Cậu ta biết, chỉ sợ là sẽ lặng lẽ hưởng thụ điều đó, coi như không biết đúng không?"
Tô Cần im lặng, rất muốn phản bác anh rể, nhưng lại phát hiện không phản bác được, bởi vì anh ấy phân tích không phải không có lý.
"Em ấy à, quá tốt bụng, có đôi khi cũng quá ngốc. Bây giờ đã chuyển ra ngoài rồi, công việc này không thể nhường, cũng không thể để bọn họ làm ầm ĩ, chỉ cần em dứt khoát, chẳng lẽ còn sợ bọn họ ầm ĩ chắc? Bọn họ dám ầm ĩ chẳng phải là vì thấy em dễ bắt nạt hay sao."
Tô Cần á khẩu không trả lời được, bởi vì anh rể nói không sai chút nào, vẫn là vì anh ấy quá mềm lòng.
Anh ấy nói: "Em có từng nghĩ, đến lúc đó sẽ dọn ra khỏi thôn Hạ Hà, để bọn họ không làm ầm ĩ được."
"Đây là một cách, nhưng là dưới tình huống bọn họ không biết địa chỉ của đơn vị em, nếu như biết thì sao? Còn nữa, em đừng quên rằng em ba nhà em cũng đang nhìn chằm chằm vào em"
Tô Cần biết, đây là một vấn đề nan giải, trong nhà có một bà mẹ thích làm ầm ĩ như vậy là một chuyện rất bất đắc dĩ.
"Chuyện này thật sự không dễ xử lý, muốn vẹn cả đôi đường, trừ phi chú ba tìm được việc làm." Chỉ khi chú ba tìm được việc làm, mẹ mới sẽ không làm ầm ĩ.
Ông ngoại Lục và Tôn Trường Vệ cũng cảm thấy chỉ có cách này, nếu không với tính cách của bà nội Tô, không thể nào không làm ầm ĩ.
"Đến lúc đó để anh xem thử, xem có thể sắp xếp được không" Tôn Trường Vệ suy nghĩ rồi nói.
Tô Cần biết ý của anh rể, đây là muốn sắp xếp công việc cho chú ba?
Ông ngoại Lục nói: "Sắp xếp công việc cho Tô Thành Tài, vậy chẳng phải đúng ý của bà nội Tô hay sao?" Ông ấy có chút không muốn để bà nội Tô đắc ý, dựa vào đâu mà sau khi bắt nạt con rể của ông ấy như vậy, bọn họ còn phải lo nghĩ cho công việc của bọn họ?
Tôn Trường Vệ nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như em rể có thể trấn áp ba mẹ em ấy thì không cần làm như vậy. Nhưng em ấy vẫn phải giữ lại mặt mũi, không thể làm quá căng, chuyện này ngoài xử lý như vậy ra còn có thể làm thế nào?"
Tô Cần bị nói đến mức mặt đỏ lên, giống như bị người ta tát một cái, hổ thẹn c.h.ế.t mất.
Tôn Trường Vệ nói: "Trước mắt vẫn chưa biết tình hình của Tô Thành Tài này là như thế nào, hôm khác anh sẽ đi gặp cậu ta. Nếu như cậu ta là người thông minh, có cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ giúp em rể. Có cậu ta dây dưa với mẹ cậu ta, bà cụ cũng sẽ không có thời gian đi giày vò em rể. Thật ra biện pháp khiến kẻ địch tan rã từ bên trong cũng là một cách hay, chỉ xem tan rã như thế nào thôi. Chưa chắc em rể đã có thể đối phó được cậu ta, điểm này Kiến Quốc còn mạnh hơn em"
Tô Cần có chút xấu hổ, anh rể nói không sai, quả thật điểm này anh ấy còn không bằng cả con trai mình, Kiến Quốc mới chỉ có mười ba tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-223.html.]
"Được rồi, chuyện này anh biết rồi"
"Anh rể, anh sắp xếp công việc cho em, còn phải suy nghĩ chuyện công việc giúp em ba của em. Chuyện này, anh không cần ra mặt, em sẽ nghĩ cách sắp xếp cho chú ấy.
Tôn Trường Vệ nói: "Được rồi, chúng ta là người nhà, còn nói chuyện này làm gì? Anh chỉ không muốn em ba đi theo em chịu khổ, bản thân em phải kiên cường lên, chống đỡ cho cái nhà này, đây mới là quan trọng nhất. Còn ba mẹ em, nên hiếu thảo thì hiếu thảo, nhưng đừng có chuyện gì cũng nghe bọn họ, có lý thì nghe, sai thì đừng có nghe"
Tô Cần lẩm bẩm nói vâng dạ, trên mặt càng thêm ngượng ngùng.
Sau đó Tôn Trường Vệ tìm Tô Kiến Quốc, Kiến Quốc nghe thấy lời của dượng cả thì im lặng.
Đối với chú ba Tô Thành Tài này, cậu nhóc rất tôn trọng. Chuyện tìm việc làm cho chú ba, cậu nhóc cũng tán thành, nhưng cậu nhóc không giống Tô Cần, cho dù tôn trọng, cậu nhóc vẫn cẩn thận. Đặc biệt là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, sau khi chuyển nhà, đầu óc của cậu nhóc càng thêm tỉnh táo, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng hơn, dần dần cũng phát hiện một số điểm không thích hợp mà trước đây không phát hiện ra.
"Dượng, cháu biết phải làm thế nào rồi, cháu sẽ kéo chú ba về phe chúng ta"
"Chú ba của cháu không phải đồ ngốc, chắc hẳn còn là một người thông minh, cháu có thể thăm dò cậu ta thử xem. Kiến Quốc, cẩn thận một chút, đừng giống như ba cháu, ai thật lòng ai giả dối với cháu, cháu phải quan sát cẩn thận. Nếu như chú ba của cháu là một người tốt, như vậy chúng ta sẽ giúp cậu ta, vừa khéo cũng có thể để cậu ta biết ơn nhà cháu, nếu như cậu ta không phải người tốt, vậy thì dượng có thể cho cậu ta công việc, đồng thời cũng có thể cho cậu ta nghỉ việc"
Tô Kiến Quốc cười hì hì, cậu nhóc hiểu ý của dượng, đừng mù quáng quá mức, ai tốt ai xấu, mở to hai mắt nhìn cẩn thận, đừng bị vẻ ngoài mê hoặc.
Tôn Trường Vệ vỗ bả vai cậu nhóc: "Cháu là đứa bé ngoan, ba cháu quá thật thà, e rằng cháu sẽ phải chống đỡ cái nhà này, cháu đã mười ba tuổi, mấy năm nữa là có thể tìm đối tượng rồi, có thể làm chủ gia đình rồi."
"Dượng yên tâm, cháu sẽ trông coi gia đình này, bảo vệ cả nhà cẩn thận, sẽ không để ba mẹ và các em phải chịu thiệt thòi" Tô Kiến Quốc bảo đảm với anh ấy.
Tôn Trường Vệ vui mừng nhìn cậu nhóc, cuối cùng nhà họ Tô cũng có người có thể đứng lên, tuy còn nhỏ nhưng khôn khéo là đủ rồi.
Tô Vãn Vãn không biết là dượng cả đã nhọc hết lòng vì nhà bọn họ, cũng không biết dượng cả muốn sắp xếp công việc cho chú ba Tô Thành Tài.
Cho đến khi ăn cơm tối xong trên đường trở về từ thôn Lục Gia, cô bé mới nghe Tô Cần nói chuyện này.
Sau khi nghe xong, Lục Tư Hoa im lặng, trong lòng rất không hài lòng chuyện anh rể sắp xếp công việc cho Tô Thành Tài.
DTV
Không vì chuyện gì khác, dạo gần đây bà nội Tô làm ầm ĩ như vậy, cũng không thấy chú ba từng khuyên nhủ bà cụ. Bà cụ cưng chiều chú ba như vậy, nếu như chú ấy thật lòng đi khuyên, tại sao lại không khuyên nổi chứ?
Trong lòng cô ấy, bên nhà nội nhà họ Tô, bất kỳ ai cũng đều là người ích kỷ, chú ba cũng không ngoại lê.
"Chuyện này dượng nói với con rồi, con cũng nói với dượng là chuyện này chúng ta đừng vội đồng ý sớm, cứ xem thái độ bên nhà nội đã, còn xem cả thái độ của chú ba với nhà chúng ta. Dù sao bây giờ công việc của ba cũng chưa bị lộ, không cần vội vàng giải quyết, trước hết từ từ quan sát đã, chờ đến khi bị lộ, chúng ta mới quyết định nên làm thế nào"
Lục Tư Hoa nghe thấy lời của Kiến Quốc, trong lòng cùng dễ chịu hơn, cô ấy nói: "Chỉ sợ trong lòng chú ba cũng có chỗ thiên vị, nếu như chú ấy thật sự đứng về phía chúng ta thì đã có thể khuyên nhủ bà nội, mẹ không quá tán thành chuyện sắp xếp công việc cho chú ấy"