Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:55:40
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả nhà về tới nhà thì thấy bà nội Tô đứng ở trước cổng nhà của họ, bà ta đang đứng nhìn quanh.

Lúc Tô Cần nhìn thấy bà ta, lông mày đã chầm chậm chau lại, anh ấy gọi một tiếng “Mẹ”.

DTV

Bà nội Tô quay lại, nhìn thấy cả nhà chú hai đang đi tới, mắt của bà ta lúc đó sáng lên: “Thằng hai, các con về rồi sao? Cháu gái của con đang bị ốm, con cho tiền đưa cháu đi bệnh viện khám bệnh đi."

Tô Cần không động đậy, Lục Tư Hoa khoanh tay lại và giễu cợt nói: “Con nói mẹ nè, có phải mẹ tìm nhầm người rồi không? Tô Tảo Tảo bị bệnh, vậy thì liên quan gì tới chúng con chứ? Bị bệnh thì đi tìm ba mẹ của con bé đi chứ? Chưa nói là gia đình chúng con và nhà bác cả đã cắt đứt quan hệ rồi, cho dù vẫn chưa cắt đứt quan hệ thì chúng con cũng chỉ là chú hai của con bé, dựa vào cái gì mà bảo chúng con phải đưa tiền?"

Bà nội Tô tức giận, mắng chửi: “Mày là cái đồ đê tiện tâm địa độc ác, thằng hai là con trai của tao, vẫn chưa đến lượt mày ở đây khoa tay múa chân"

"Con là vợ của chú hai nhà họ Tô, mẹ nói con không có quyền nói sao? Mẹ chỉ là một bà mẹ chồng đã tách hộ ra rồi, mẹ cứ ngồi đó mà hưởng phúc thôi là được, còn ở đây khoa tay múa chân gì nữa chứ?" Lục Tư Hoa không khách sáo chút nào lập tức phản bác lại, nếu không phải nể mặt của Tô Cần, thậm chí ngay cả ba chữ “bà mẹ chồng” cô ấy cũng đem ra chửi rồi.

Trước đây cô ấy còn phải nể mặt, cô ấy cho rằng phải tôn trọng người già và yêu thương trẻ thơ. Bây giờ thì cô ấy không màng đến cái danh tiếng này nữa. Để ý danh tiếng cũng chẳng có lợi gì cho cô ấy, ngược lại lại bị bà mẹ chồng này chèn ép.

Kể từ giây phút này, cô ấy không thèm để ý đến cái gì là hiếu thuận với mẹ chồng, cô ấy chỉ muốn chăm lo cho gia đình nhỏ của mình thôi.

Tròng mắt của bà nội Tô như sắp nhảy ra ngoài, bà ta chưa bao giờ nhìn thấy Lục Tư Hoa mạnh mẽ như thế? Lại dám nói cô ấy không đảm đương nổi việc của nhà thằng hai? Đây có phải là cô con dâu của thằng hai cứ dạ dạ vâng vâng mà trước giờ bà ta biết hay không. Cô ấy giống như biến thành một người khác vậy.

Sau khi ngạc nhiên, bà ta bèn nổi giận, từ lúc nào mà bà ta bị người khác chỉ mũi chửi như thế chứ, mà còn là đứa con dâu của thằng hai mà trước kia bà ta không coi ra gì nữa chứ.

Bà ta hừ: “Thằng hai, con dâu như vậy mà con còn để cho cô ta ngồi trên đầu nhà họ Tô à? Ly hôn đi, đuổi cô ta về nhà họ Lục của cô ta đi!"

Lục Tư Hoa nhìn Tô Cần với ánh mắt lạnh lùng, người đằng sau cũng không muốn trả lời: “Ly hôn thì không có khả năng đâu, mẹ à mẹ có muốn cùng đừng nghĩ tới!"

Bà nội Tô tức đến mức toàn thân của bà ta run lẩy bẩy. Lục Tư Hoa nói: “Bây giờ là Tân Trung Quốc, không phải xã hội cũ, không phải chỉ dựa vào một câu nói của mẹ là có thể bỏ vợ. Nếu như mẹ có thể nói Tô Cần ly hôn với con thì con phải cám ơn mẹ nữa, mẹ nghĩ con muốn ở lại cái nhà họ Tô này lắm à"

Tô Cần nói một cách kiên định: “Con sẽ không ly hôn đâu, mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi, việc trong nhà của chúng con không cần mẹ phải bận tâm"

Bà nội Tô nghiến răng cắn lợi, tức tới cực độ, bà ta giơ tay lên định tát cho Lục Tư Hoa một bạt tai, lại bị một cánh tay khác giơ ra cản lại.

Bà nội Tô chửi: “Thằng hai!"

Tay của Tô Cần nắm chặt cổ tay của bà nội Tô, anh ấy nói từng chữ từng câu một: “Tư Hoa cô ấy nói không sai, cô ấy là nữ chủ nhân của nhà chúng con, mọi chuyện trong nhà này, đều do cô ấy quyết định!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-226.html.]

Lúc này đây, bà nội Tô bà ta thật sự tức đến mức không thể nhịn được nữa, bà ta không thể sai khiến được mọi chuyện trong nhà thằng hai sao?

Trước đây mặc kệ cho bà ta thích thì đánh thích chửi là chửi, bà ta nói gì thì thằng hai nói thế đó, đã bắt đầu phản kháng bà ta rồi, bất kể bà ta nói gì giờ cũng không có tác dụng nữa rồi?

Bà ta nhớ lại những lời mà ông nội Tô nói với bà ta: “Vợ à, nhà của thằng hai không giống như vậy, bà mà làm như vậy sẽ càng làm cho cả nhà thằng hai đau lòng thôi, sau này bà có chuyện muốn nhờ các con giúp đỡ, lúc đó e rằng không được rồi."

"Vợ à, sao bà không nghe lời tôi chứ, bà phải làm cho cái nhà này tan rã, bà mới chịu hay sao?"

“Bà cứ làm đi, làm cho tới khi thằng hai không nhận bà nữa thì bà mới vui chứ gì."

“Thằng ba còn trông chờ nhà họ Lục có thể nhờ vả quan hệ để xin việc giúp nó, bà lại làm thằng hai đau lòng như vậy thì bà được lợi gì chứ?"

“Nếu nó thật sự coi bà là mẹ của nó thì sẽ hết lần này hết lần khác từ chối bà sao? Đừng cứ mở miệng là nói câu bà là mẹ ruột của nó, nó có gia đình có vợ có con cái, chăm sóc con cái còn không xong. Bà cứ như thế thì sẽ càng đẩy nó ra xa hơn thôi, sau này có muốn kéo nó lại cũng khó.

Mắt của bà nội Tô có hơi ươn ướt, chẳng lẽ bà ta thật sự sai rồi sao?

Không, bà ta không sai. Đó là con trai của bà ta, là bà ta mang thai 9 tháng 10 ngày để sinh anh ấy ra, bà ta yêu cầu anh ấy chút việc thì đã sao chứ? Quá đáng lắm sao?

Nếu không có bà ta thì anh ấy có thể đứng ở đây được sao? Bà ta dùng sức cắn chặt răng, không lại la hét lên nữa mà nhìn những thôn dân ở quanh đó đi tới, mắt bà ta đã lưng tròng nước mắt: “Thằng hai à, mẹ biết là kể từ khi phân chia nhà thì con không muốn trở về nhà nội nữa, nhưng tách hộ ra rồi thì mẹ vẫn là mẹ của con mà, con không thể nào không nhận người mẹ này được chứ?"

Tô Cần nói: “Con nói con không nhận mẹ khi nào?"

Lục Tư Hoa nói: “Con nói mẹ nè, thời gian không lâu trước đây khi chia lương thực, chúng con còn ở trước mặt toàn bộ xã viên, đưa cho mẹ và ba hai trăm cân lương thực dưỡng già mà mẹ quên rồi sao? Mẹ như vậy là muốn trừ luôn cái chậu phân của đồ bất hiếu này, cũng không phải cũng trừ như vậy chứ? Ăn xong lương thực dưỡng già của chúng con rồi lại đứng ở đây ra sức nói cả nhà chúng con bất hiếu, không nhận bà mẹ chồng là mẹ, đúng là ăn cướp rồi còn la làng. Mẹ muốn tìm cái cớ thì tìm cái cớ khác đi, ví dụ nói chúng con không chịu đưa tiền chữa bệnh cho cháu gái cưng của mẹ, cái lý do này hay hơn cái lý do vừa nãy mẹ mới nói đó gấp trăm lần"

Bà nội Tô ra sức cắn răng, vừa khóc vừa nói: “Đúng vậy, con ngay cả cháu gái ruột của mình cũng không màng tới à. Đáng thương cho Tảo Tảo của tôi, đang bị sốt 40 độ, chú ruột của con bé lại bỏ mặc con bé, nếu không phải bị cô dọa sợ, con bé có thể bệnh tới phát sốt sao?"

Lục Tư Hoa phì cười, cô ấy cười đến mức chảy cả nước mắt: “Con nói mẹ này, mẹ thật sự lấy cái lý do này sao, buồn cười c.h.ế.t được. Lúc cô ấy quyết định không quan tâm đến bên nhà nội đó nữa, bị chửi thẳng mặt như lúc này đây thì cô ấy lại cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Lục Tư Hoa đã trở nên mạnh mẽ hơn, cô ấy không cảm thấy áp lực một chút nào cả.

Cô ấy nói: “Bà con cô bác mọi người tới đây phân xử dùm tôi đi, phân tích đúng sai theo như cách nói của bà nội Tô thử nào."

“Mọi người có thể không biết, khi chúng tôi qua đó ăn bữa cơm giao thừa, lúc đó chúng tôi còn cầm theo một cân thịt qua, chuyện này có rất nhiều người đã nhìn thấy, thì đều đã cả biết.

Những người nhìn thấy họ cầm miếng thịt đem qua nhà nội, đều gật gật đầu: “Chuyện này đúng là có thật, lúc đó tôi còn nói không phải bà ta nói cả nhà Tô Cần đó không có lương tâm, sẽ không tới ăn cơm, kết quả là cả nhà Tô Cần không những không đi mà còn cầm đồ đem qua nữa, họ hoàn toàn không giống với những gì mà bà ta nói."

Loading...