Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:55:45
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiện tại bà ta cảm thấy nhà của thằng hai không tốt, cho rằng nhà thằng cả và thằng ba tốt hơn, bây giờ mấy người đó bọn họ vẫn còn sức lực, có thể làm việc kiếm sống, đợi đến lúc bọn họ thật sự không thể làm việc được nữa thì bà ta sẽ biết, ai mới là người đối xử tốt nhất với bọn họ.

Đợi đến lúc đó rồi thì bà ta có hối hận không? Vãn Vãn tin rằng, hai ông bà già họ Tô đó nhất định sẽ hối hận cho mà coi.

Không bao lâu sau, mấy người Vãn Vãn nghe được tin tức mà bí thư Lý truyền tới, Mạnh Tuyết Trân thật sự có thai rồi.

Bác sĩ nói, cái thai đã hơn hai tháng rồi. Nghe nói như thế, bí thư Lý vui mừng đến c.h.ế.t được, anh ấy lập tức nói cho mọi người bên nhà nội biết, cũng nhanh chóng nói cho mấy người bên nhà Tô Cần biết.

Cả nhà Tô Cần nghe được tin này, bèn chạy qua bên đó, Vãn Vãn đương nhiên cũng bị bồng qua theo.

Vãn Vãn rất thích gia đình của bí thư Lý, đặc biệt là Mạnh Tuyết Trân vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, trong lòng cô bé thì trừ mẹ của cô bé ra, cô bé thích cô ấy nhất.

“Ai dô, Vãn Vãn của mẹ nuôi ơi, con thật đúng là tiểu phúc tinh của nhà chúng ta mà.” Mạnh Tuyết Trân mừng rỡ bồng Vãn Vãn lên, cô ấy hôn vài cái lên mặt của cô bé: “Lúc mà Vãn Vãn kêu em trai không được bao lâu thì mẹ nuôi thật sự là có thai rồi.

Mạnh Tuyết Trân chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này đây, quen biết với cả nhà Tô Cần bọn họ là một việc đúng đắn nhất mà anh Hải Quân làm. Nếu như lúc đó hai người họ trả ơn rồi thì sẽ không tiếp tục qua lại với mấy người nhà Tô Cần nữa, cũng sẽ không nhận cô bé Vãn Vãn làm con nuôi, vậy thì có phải là hai người họ sẽ không có đứa con trong bụng này không?

Có những lúc, cô ấy không thể không suy nghĩ như vậy được. Cô ấy và anh Hải Quân đã cưới nhau nhiều năm như vậy rồi, hai người họ cũng đã thử qua rất nhiều cách rồi? Từ hy vọng cho đến lúc tuyệt vọng, hai người họ cũng đã từ bỏ, chỉ muốn cùng nhau sống quãng đời còn lại, chưa bao giờ kỳ vọng sẽ có con. Nhưng từ khi hai người họ quen biết với cả nhà Tô Cần, một năm nay, gia đình họ lại liên tiếp gặp được rất nhiều chuyện vui.

Chưa nói đến chuyện chồng cô ấy đã được đề cử ở trong huyện, lập tức phải lên chính phủ huyện báo danh, còn công việc của cô ấy bây giờ cũng rất thuận lợi. Trước đây cô ấy làm ở một phòng khám không tốt cho lắm, bây giờ lại được điều tới làm y tá trưởng ở một phòng khám rất có tiền đồ.

Hơn thế nữa còn có đứa con trong bụng của cô ấy, từng chuyện từng chuyện nối tiếp, tất cả những chuyện đó đều xảy ra sau khi cô ấy nhận Vãn Vãn làm con nuôi mới bắt đầu có.Trong lòng cô ấy đã nghĩ, chuyện vui của nhà cô ấy đều nhờ Vãn Vãn mang tới.

Mặc dù nói người ta cho rằng đó là những điều mê tín dị đoan, nhưng cô ấy thì cho rằng thà tin là có thì sẽ có còn hơn không tin là không có.

Mọi người trong nhà đều rất vui mừng, đây là sự thật không thể tranh cãi.

Bí thư Lý cũng nói: “Vãn Vãn đúng thật là tiểu phúc tinh” Anh ấy cũng không dám nói như vậy ở bên ngoài, chỉ dám nói ở trong nhà mà thôi.

Lục Tư Hoa vừa cười vừa nói: “Đó là nhờ anh Lý và chị Tuyết Trân hai người đều là người tốt nên mới được ông trời thương, tuy là hơi muộn, nhưng đó cũng là ông trời hậu ái cho hai người.

Câu nói này đã nói trúng với những suy nghĩ trong lòng của hai người họ. Ai mà không thích nghe lời hay tiếng đẹp chứ?

Mạnh Tuyết Trân nắm lấy tay của Lục Tư Hoa: “Tư Hoa à, cám ơn em, cám ơn em"

“Chị Tuyết Trân thật sự mang thai rồi, duyên phận của chị và đứa bé này đã tới rồi. Lục Tư Hoa vừa nói vừa cười ha ha: “Vãn Vãn cứ luôn miệng kêu em trai, nói không chừng chị thật sự có thể sinh ra một bé trai đó"

Mạnh Tuyết Trân lại nói: "Trai hay gái cũng đều được cả, chị thì thích con gái hơn, giống như cô bé Vãn Vãn này vậy, rất đáng yêu"

Đột nhiên cô ấy ngừng lại: "Nếu thật sự sinh được một bé trai, vậy thì sau này để con trai của nhà chị cưng chiều Vãn Vãn"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-228.html.]

Tô Vãn Vãn nghe nói như vậy, cô bé chỉ cười, cô bé cũng không coi là thật. Cô bé có nhiều anh trai cưng chiều cô bé như vậy, đã đủ rồi, mẹ nuôi mà sinh được một bé trai, vậy nó là em trai của cô bé rồi. Em trai nhỏ hơn cô bé hai tuổi, đương nhiên cô bé sẽ cưng chiều em trai này rồi, sao có thể để em trai cưng chiều cô bé được chứ?

Cô bé lại không biết chuyện của tương lai, lời của Mạnh Tuyết Trân quả nhiên thành sự thật.

Sau khi ăn tối ở nhà bí thư Lý xong, cả nhà họ mới đi về. Sau khi trở về nhà thì nghe Tô Kiến Quốc nói, chú ba Tô Thành Tài có ghé qua.

Ba anh em Tô Kiến Quốc, hôm nay bọn chúng không cùng đi tới nhà bí thư Lý, bọn chúng cho rằng những chuyện đại loại như ăn mừng vì mang thai thì mấy đứa trẻ như bọn chúng không cần phải tham gia. Vả lại mấy ngày trước cũng mới ghé rồi, hôm nay còn tới nữa thì cũng hơi ngại, cho nên bọn chúng đã không đi.

Nhưng không ngờ tới, ba mẹ của bọn chúng vừa mới đi không lâu thì chú ba lại tới.

Chúng cho rằng ba mẹ không có nhà thì chú ba sẽ thất vọng ra về, không ngờ chú ấy lại không đi về liền, mà ngồi xuống nói chuyện với mấy đứa Tô Kiến Quốc.

Cũng may Tô Cần đã có dặn ba đứa con trai rồi, mọi chuyện trong nhà mình không được nói với những người ở bên nhà nội, càng không được nói ra bên ngoài.

Tô Kiến Quốc rất tinh quái, ắt hẳn biết dụng ý của ba mẹ, Kiến Binh và Kiến Dân thì vẫn còn nhỏ, rất dễ nói hớ. Cũng may đã nhắc nhở trước nên hai đứa nhỏ cũng không nói lộ ra.

Tô Thành Tài nói chuyện với bọn trẻ một hồi, vẫn không thấy Tô Cần bọn họ trở về nên anh ta cũng đi về.

“Chú ba của các con tới tìm chúng ta để làm gì?” Lục Tư Hoa hỏi.

Tô Kiến Quốc nói: "Chú ba tới để nhắc nhở chúng con, nói chúng con đừng cho bà nội mượn tiền, còn nói chúng ta đừng quan tâm tới chuyện của Tô Tảo Tảo đó."

Tô Cần nói: "Sao đột nhiên chú ba lại tới đây để nói chuyện đó thế nhỉ?" Anh ấy vẫn không hiểu cho lắm.

Tô Vãn Vãn lại cười, những người khác trong nhà không hiểu dụng ý của chú ba, nhưng cô bé lại đoán được suy nghĩ của anh ta. Chắc là qua nghe ngóng chuyện của nhà anh hai đây mà?

Bố mẹ không có nhà, chỉ có ba anh trai ở nhà, nên lại càng dễ mọi được chuyện hơn. Chú ấy cho là ba anh trai còn nhỏ, sẽ dễ dàng bị chú ấy dò hỏi mọi thông tin à?

Cũng không biết là các anh trai có nói hớ không nữa, có nói ra chuyện công việc của bố hay không. Nếu như các anh ấy lỡ miệng nói ra, chỉ sợ nhà này lại không được yên ổn nữa rồi, bà nội Tô chắc chắn sẽ kiếm cớ để qua đây.

Chú ba không có tay nghề, nhưng lại muốn kiếm một công việc tốt.

Cho dù tạm thời bọn họ không ngờ rằng bố đã tìm được việc, nhưng chỉ sợ là họ cũng sẽ vì quan hệ của ông ngoại và chồng của dì, muốn nhờ vả quan hệ để làm thân, rồi bố trí cho chú ấy một công việc chứ gì?

DTV

Nằm mơ đi, Vãn Vãn sẽ kiên quyết không đồng ý để cho chú ba nhận được chuyện hời như thế.

Tuy trong sách không viết anh ta ức hϊếp cả nhà nguyên chủ như thế nào, nhưng cả nhà nguyên chủ suốt đời không được phân nhà, bị chèn ép tới mức không có gì trong tay, chẳng lẽ anh ta không biết gì sao?

Anh ta chắc chắn biết sự tình, nhưng lại không làm gì cả, chỉ dựa vào điều này, cô bé đã không có thiện cảm đối với anh ta rồi.

Anh hai của anh ta đi làm vất vả, ngay cả con cái của anh ấy cũng không được đi học, nhưng lại nuôi cho anh ta học lên cấp 3, chẳng lẽ anh ta làm người không biết mang ơn à?

Loading...