Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:55:47
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho dù anh ta không biết ơn thì cũng phải có tình cảm anh em chứ? Nhưng anh ta lại chẳng làm gì cả. Người như anh ta, làm sao có thể khiến cho Vãn Vãn có thể bình tĩnh hòa nhã mà đồng ý lợi dụng quan hệ của nhà cô bé để xin việc giúp cho anh ta được?

Mọi người không biết cụ thể chú ba tới đây với mục đích gì, ngoài việc chú ấy nói đừng cho mượn tiền để khám bệnh cho Tô Tảo Tảo thì chỉ nói chuyện phiếm với ba người anh trai của tôi, đặc biệt là nói chuyện với Kiến Binh và Kiến Dân. Tô Kiến Quốc cũng đứng đó chau mày, anh ấy cũng rất tinh ranh, có lẽ là anh ấy cũng cảm thấy chú ba có gì không đúng: “Hình như chú ấy đang muốn mọi chuyện gì đó.

Lục Tư Hoa nói: "Hay là chú ba đã biết chuyện đương gia đã tìm được việc rồi? Nếu như chú ba mà biết, có khi nào sẽ làm náo loạn lên không?"

DTV

“Chắc là không có đâu?” Tô Cần cũng không chắc chắn lắm: “Chuyện anh kiếm được việc làm, tạm thời anh vẫn giấu kín chuyện này, chỉ có hai người là ông Sơn Thúc và bác Đại Minh biết mà thôi, những người khác không một ai biết. Anh tin hai vị cán bộ của thôn sẽ không kể chuyện này cho ai đâu, về điều này thì ông Sơn Thúc và bác Đại Minh rất đáng tin Lục Tư Hoa nói: “Tuy là ông Sơn Thúc và bác Đại Minh hai người đó sẽ không nói, nhưng chú ba nhà anh thì lại không phải người bình thường, chỉ sợ là chú ấy nghe được ở đâu rồi đoán ra, nhưng lại không chắc chắn, cho nên mới qua đây thăm dò.” Cô ấy hỏi mấy đứa trẻ: “Lúc chú ba nói chuyện với các con, chú ấy có nhắc gì đến công việc hay không?"

Tô Kiến Quốc đang cố nhớ lại, rồi cậu bé lắc đầu.

Lục Tư Hoa nhìn qua Tô Kiến Binh và Tô Kiến Dân, hai cậu bé cũng suy nghĩ một hồi, rồi cũng lắc đầu.

"Coi em kìa, nghĩ gì đâu không à, chắc chắn là em nghĩ lệch rồi, chú ba chắc sẽ không nghĩ tới chuyện này đâu."

Tô Cần nói: “Chú ba chắc chỉ đơn thuần ghé thăm chúng ta thôi, luôn tiện nhắc nhở chúng ta đừng đưa tiền cho mẹ."

Lục Tư Hoa lại không nghĩ như vậy, cô ấy luôn cảm thấy lần này chú ba ghé nhà của họ, tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là ghé nhà chơi thôi đâu.

Lúc trước, cô ấy cảm thấy con người chú ba cũng tốt, nhưng từ sau khi cô ấy thoát ra khỏi cái mác con dâu tốt, khi giao tiếp với mỗi một người bên nhà nội đó, cô ấy phát hiện ra có rất nhiều người và sự việc mà trước đây cô ấy không nhìn rõ.

Cô ấy cũng đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, chú ba không tốt như những gì mà bọn họ tưởng tượng.

Chỉ là anh ta thông minh hơn bọn họ, anh ta chỉ đùa giỡn với bọn họ như những đứa ngốc mà thôi.

“Các con trai của mẹ, bố của các con bị anh em của mình mê hoặc rồi, các con không được đánh giá sự việc theo một hướng. Chú ba của các con là người như thế nào, các con hãy nghe theo con tim mách bảo, đừng bị vẻ bề ngoài là người tốt của chú ấy lừa, mẹ không mong muốn các con của mẹ trong mắt của người ta là những đứa ngốc bị đùa giỡn.

Tô Kiến Quốc nói: “Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, chúng con không ngốc tới mức đó đâu, cũng sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch giống như ba đâu"

Tô Cần nghe vợ và các con nói thế cũng hơi bực mình: “Bố có làm những chuyện ngu ngốc khi nào vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-229.html.]

“Anh không có làm sao? Nếu như anh không làm chuyện ngốc nghếch thì sẽ bị mấy người bên nhà nội ép tới mức thở không nổi luôn sao? Con gái của anh sẽ bị người bên nhà nội đó làm cho bị thương hai lần sao? Anh ngay cả đánh rắm cũng không dám” Lục Tư Hoa khủng bố anh ấy.

Tô Cần tức giận nói không nên lời, sau đó anh ấy lẩm bẩm nói: “Không phải bây giờ anh đã thay đổi rồi sao?"

“Tuy là bây giờ anh đã thay đổi, nhưng anh vẫn còn đang nói đỡ cho em ba của anh đó, anh cho rằng chú ấy sẽ không làm hại chúng ta.”

Lục Tư Hoa quyết định sẽ phân tích rõ ràng cho chồng của cô ấy biết, “vậy được, chúng ta sẽ nói về người em ba tốt của anh. Anh nói chú ấy chưa từng làm hại anh, vậy em hỏi anh, anh đối với chú ấy không tốt à? Trước đây đáng ra anh có cơ hội để đi học, sau đó vì mẹ sinh chú ba ra, anh đã nhường cơ hội đi học đó lại cho chú ấy, một cậu bé nhỏ xíu như anh đã bắt đầu ra đồng làm việc, để nuôi chú ba ăn học, chuyện này có đúng không?"

Tô Cần lẩm bẩm nói: “Phải”, Lục Tư Hoa lại nói: “Vậy anh đã đi làm ruộng từ lúc 12 tuổi, cho đến khi anh cưới vợ sinh con, vẫn làm trâu làm ngựa cho cái nhà bên đó, nuôi cho chú ba ăn học lên cấp 3, có có chuyện này không?"

"Trước khi phân chia nhà, tại sao chú ba chưa bao giờ nói với anh một tiếng cám ơn, hay là chú ấy cho rằng anh nuôi chú ấy ăn học là chuyện tất nhiên? Công sức của cả nhà chúng ta bỏ ra cũng là điều hiển nhiên? Anh vì chú ấy làm nhiều việc như thế, các con của anh ngay cả quyển sách cũng không đọc được, là em không rãnh để dạy cho các con học chữ, hay là các con không muốn học? Không phải! Nhưng, sau khi phân nhà thì lại muốn làm thân với anh? Chẳng lẽ anh không nghĩ tới nguyên nhân tại sao à?"

“Đó là vì chú ấy tốt nghiệp rồi, chú ấy muốn tìm một công việc, chú ấy cần mối quan hệ của anh. Anh có một người vợ tốt là em, có một ông gia có mối quan hệ, còn có một ông anh rể làm sĩ quan trong quân đội, đây đều là những mối quan hệ mà chú ấy cần có. Chú ấy cần công việc, nên mới muốn làm thân với anh, thì mới có thể anh anh em em với anh được chứ, rồi anh vì để xin việc cho chú ấy mà làm tất cả có thể. Đến khi không còn cần anh nữa, thì chú ấy sẽ dùng chân đá anh ra thôi, khi đó làm gì nhận người anh trai là anh nữa. Từng chuyện từng chuyện, sau khi được phân tích ra, Lục Tư Hoa phát hiện, trước đây cô ấy bị che mắt nên không nhìn thấy. Trước giờ ngay cả cô ấy cũng cho là chú ba là người tốt, chắc là do chú ba rất biết cách nói chuyện?

Tô Kiến Quốc đã bắt đầu chau mày lại, đang ngẫm nghĩ lại những lời mà Lục Tư Hoa nói, sau khi nghĩ kĩ lại, cậu bé cũng toát cả mồ hôi lạnh.

Cậu bé cũng bị che mắt luôn.

Tô Vãn Vãn không thể không nói, con mắt của mẹ đúng là tinh tường. Không ngờ là, con người của chú ba nhà họ Tô, lại bị cô ấy phân tích đúng đến tám chín phần rồi.

Có mẹ ở đây, thì gia đình cô bé không sợ chịu thiệt rồi.

Tô Cần cũng đã tiếp thu rồi, trước đây anh ấy cho rằng chú ba là người tốt, đó là thật sự thấy chú ấy tốt, nếu giống như vợ của anh ấy phân tích, thì đó là do miệng lưỡi của chú ba dẻo.

Thật ra bản thân anh ấy sao mà không nhận ra được chứ?

Chỉ có điều anh ấy tự lừa dối bản thân anh ấy thôi, nghĩ tới tình anh em, nghĩ chú ba là người tốt, nên không nguyện ý thừa nhận chú ba có thể đang lợi dụng anh ấy, lợi dụng gia đình của anh ấy.

Lúc đó, anh rể cũng có nói rồi, nể mặt gia đình họ, có thể giúp chú ba tìm một công việc. Đây là nể mặt ai chứ? Là Tô Cần anh ấy sao? Không phải, đó là nể mặt của vợ anh ấy, người ta là quý trọng vợ của anh ấy, không muốn Tư Hoa chịu khổ cùng với anh ấy.

Còn mẹ anh ấy thì sao? Nhà nội đã biết anh ấy đã xin được việc làm rồi, mẹ anh ấy chắc chắn sẽ làm ồn lên, làm ồn lên để làm gì? Bà ta thực sự muốn phá bát cơm của anh ấy hay sao? Thực sự chỉ là không muốn nhìn thấy anh ấy? E rằng không phải, mà là bởi vì chú ba cần có một công việc tốt, bà ta làm như vậy đều là vì chú ba. Trái tim của Tô Cần, chìm xuống đáy vực, và anh ấy đã hoàn toàn từ bỏ những người bên nhà nội đó.

Loading...