Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 231

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:55:51
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô bé luôn biết anh cả mình thông minh, nhưng chú ba sao có thể ngốc như vậy, để cho anh trai biết tâm tư của mình chứ?

Với những nghi ngờ trong lòng của mình, cô bé đã nhận được câu trả lời từ anh cả. Đấy là lời của anh ấy nói với anh hai, tình cờ bị cô bé nghe thấy được.

"Đúng là chồng bác cả có đến tìm anh, bảo anh cẩn thận với chú ba, đừng chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài." Tô Kiến Quốc nói: "Nhưng sau khi quan sát lâu như vậy, anh không phát hiện ra chú ba có chỗ nào không đúng, là do chồng bác cả nghi ngờ sai đối tượng, hay là do chú ba che giấu quá kỹ?"

Tô Vãn Vãn cũng nghiêng người, nghe cuộc nói chuyện giữa anh cả và anh hai.

"Anh, em cảm thấy chúng ta có lẽ đã nghi ngờ nhầm chú ba, kỳ thật chú ba đối với chúng ta vẫn luôn rất tốt, mấy lời lúc trước mẹ nói, em hiểu, nhưng chú ba cũng vẫn còn trẻ, chú ấy có thể giúp gì, đều cố gắng giúp chúng ta. Không giống như bác cả, luôn muốn lợi dụng bố ở khắp mọi nơi, chú ba thì không như thế." Tô Kiến Binh nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy, mọi người đều đã hiểu lầm chú ba.

Tô Kiến Quốc nói: "Có phải là hiểu lầm hay không, chúng ta có thể nhìn thấy bằng mắt. Chồng bác cả chắc chắn cũng đã đến tìm mẹ, suy nghĩ của mẹ luôn cứng nhắc, kể từ khi Vãn Vãn bị thương, mẹ luôn ghét nhà cũ, hận tất cả mọi người ở nhà cũ, tất nhiên chú ba cũng được tính vào. Chẳng cần biết chú ba là người tốt hay xấu, chúng ta đều phải nghe theo mẹ, mẹ nói không được phép đối tốt với chú ba, vậy thì chúng ta không thể đối tốt với chú ba, hiểu chưa?"

Vãn Vãn cũng cảm thấy, có một chút bướng bỉnh trong tính cách dịu dàng của mẹ. Trước kia mẹ luôn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nhà cũ, cho nên cho dù cảm thấy mâu thuẫn, cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi, sẽ không nghĩ tới những chuyện hỗn loạn kia.

Kể từ khi cô bé bị bà Tô vứt bỏ, đã chạm phải điểm mấu chốt trong lòng mẹ, cũng là ngòi nổ thúc đẩy sự phân chia với nhị phòng. Kể từ đó, mẹ luôn muốn phản nghịch với bà ta và ông ta, nhưng vì vòng vây của cô con dâu luôn kìm hãm, cả giáo dưỡng từ nhỏ khiến mẹ không thể làm những việc bất hiếu với người lớn tuổi. Mãi cho đến khi Vãn Vãn lại bị nhà cũ làm cho bị thương, mẹ mới thật sự bộc phát, lúc này mới không chút kiêng kị.

Nếu như là trước kia, có lẽ ai thuyết phục mẹ thì mẹ cũng sẽ cảm thấy mình nghi ngờ như vậy là không đúng. Nó không giống như bây giờ đang liều c.h.ế.t tới cùng đâu nhỉ?

Con người quả thật cần sự bức ép, cũng không biết mẹ Tô kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, bị nhà cũ ép đến cực điểm, cuối cùng vẫn không suy nghĩ đến việc từ mặt gia đình.

Tình tiết này không được trình bày chi tiết trong cuốn sách.

Ở kiếp này, dù sao cũng khác nhau, không cần phải sử dụng cốt truyện trong cuốn sách để đánh giá tình hình của nhị phòng.

“Anh hai chị dâu, em đi đây? Tô Thành Tài đặt đậu nành xuống, đi ra ngoài.

Tô Cần đột nhiên gọi chú ấy: "Thằng ba, nghe nói hai ngày nay chú đi lên huyện tìm bạn học?"

Tô Thành Tài giật mình, "Vâng" một tiếng, há miệng rồi lại ngậm lại, trên mặt lộ vẻ khó xử.

“Chú muốn tìm bạn học để được giới thiệu việc làm à?” Tô Cần lại hỏi chú ấy.

DTV

Tô Thành Tài lại "Vâng": "Bạn học em nói, bây giờ rất khó khăn, tất cả mọi người đều đang kêu gọi những người trẻ có học thức về nông thôn, em vốn ở nông thôn, càng nên cắm rễ ở đây. thành phố..." Dừng một chút: "Công việc ở trên thành phố, đều dành cho con cái của những cán bộ kia." Có chút buồn bực.

Tô Cần đang muốn nói chuyện, lại thấy Lục Tư Hoa liếc mắt nhìn qua, anh ấy bèn ngậm miệng lại, nghe Tô Thành Tài nói tiếp: "Anh hai, anh yên tâm, cho dù là ở nông thôn, em cũng sẽ không làm nhà họ Tô mất mặt đâu, chỉ là ... đáng tiếc cho mấy tri thức này thật. Anh để em dạy Kiến Quốc với Kiến Binh học đi."

Tô Cần im lặng.

Lục Tư Hoa cũng không lên tiếng.

Tô Thành Tài siết chặt tay, sau đó buông ra, nhìn chằm chằm vào vợ chồng Tô Cần, lại thở dài quay vê.

Tô Kiến Quốc và mấy đứa em của mình nằm sấp ở cửa ra vào thấy hết mọi chuyện xảy ra trong sân, mấy anh em nhìn nhau, Kiến Quốc nói: "Chú ba thực sự muốn dạy chúng ta sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-231.html.]

“Chú ba thật ra rất tốt.” Tô Kiến Binh lẩm bẩm.

Mùa thu năm 1969, lại đến mùa thu hoạch.

Một năm qua, nhiều việc đã xảy ra, chẳng hạn như trường học kết thúc đóng cửa, trường học lại mở cửa trở lại. Lại ví như, ủy ban thôn đã thành lập ở một số thôn, có kế hoạch xây dựng trường tiểu học trong thôn, thôn Hạ Hà cũng nằm trong số đó.

Việc thành lập trường tiểu học trong thôn cần có giáo viên, Tô Thành Tài, người đã có bằng cấp 3, đương nhiên trở thành ứng cử viên đầu tiên, một số thanh niên có học thức cũng vượt qua kỳ thi tuyển, trở thành giáo viên của trường tiểu học thôn Hạ Hà.

Tô Thành Tài trở thành hiệu trưởng trường tiểu học trong thôn.

Anh em Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh đến trường, đi học ngay tại trường tiểu học của thôn. Cùng đến trường, còn có Tô Kiến Hoành ở đại phòng.

Ở trường tiểu học trong thôn, học phí không cao, mỗi tuần chỉ cần một tệ là được, cho dù không nỡ, nhưng có rất nhiều người trong thôn vẫn cho con đến trường tiểu học của thôn.

Tô Vãn Vãn cũng đã lớn hơn, cô bé đã gần hai tuổi.

Sở thích của cô bé là đi dạo xung quanh với Tia Chớp của mình.

Hiện giờ cô bé đã đi đường vững vàng, không còn lảo đảo như trước, nói năng cũng lưu loát hơn rất nhiều, không như trước đây chỉ phát âm được mấy âm trùng lặp và những từ đơn. Cô bé có thể nói mạch lạc hơn mười từ trong một hơi mà không thở hổn hển.

Tất nhiên có thể nhìn thấy những thay đổi này của cô bé, chỉ có tất cả mọi người ở nhị phòng và Trình Kiêu ở nhà bên cạnh, những người khác muốn gặp gỡ cô bé, đều không có khả năng.

Cô bé đủ thông minh để không khiến mọi người nghi ngờ cô bé khi thấy cô bé quá thông minh. Dù sao bây giờ vẫn là thời kỳ cách mạng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Tô Vũ Đình ở nhà cũ nghe nói từ khi bị sốt cao, không những không trở nên ngu ngốc mà còn trở nên thông minh hơn.

Nghe nói rằng bà Tô thậm chí càng thêm chiều chuộng Tô Vũ Đình hơn hồi trước. Chỉ có một điều đã thay đổi, đó là bà ta không còn đi khắp nơi khoe khoang rằng Tô Vũ Đình là ngôi sao may mắn nữa.

Điều này khiến Vãn Vãn vô cùng nghi ngờ, nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.

Tia Chớp bây giờ đã tám chín tháng tuổi, cao bằng bắp đùi người lớn. Cũng không biết Tia Chớp và Báo Săn của Trình Kiêu là giống gì mà khiến cô bé luôn có cảm giác không giống chó săn bình thường, cứ như chó có dòng m.á.u của chó ngao Tây Tạng vậy. Cô bé chỉ hoài nghi về điều này chứ không dám chắc.

Cô bé từng hỏi Trình Kiêu, cậu ấy bảo mình cũng không biết. Mấy chú chó này là được người đi săn đem đến, khi đó họ ôm đến hai con. Cậu ấy giữ một con cho mình, đưa con còn lại cho cô bé.

Trình Kiêu giúp cô huấn luyện Tia Chớp, cô bé không biết tự huấn luyện chó, ba anh trai của cô sẽ ở bên giúp đỡ. Cô rất hài lòng với Tia Chớp hiện tại, cảm giác không thua gì mấy con quân khuyển mà kiếp trước cô bé nhìn thấy trên TV.

Tia Chớp đi theo cô chủ nhỏ, vẫy vẫy đuôi, rất thích cọ vào người cô nhóc.

Trên người cô chủ nhỏ có một mùi hương mà nó rất thích, thơm thơm, ấm áp, rất dễ chịu.

Cứ như vậy một người một chó đi vòng quanh từ thôn bắc đến thôn nam, thôn nam có một con sông, nói chính xác thì là một con suối nhỏ. Khoảng một km bên kia sông là khu vực của sở chỉ huy lữ đoàn, hai km nữa là chân núi Nam Sơn.

Lúc này bà con trong thôn đang khẩn trương gặt lúa, mùa vụ thu hoạch lại bắt đầu.

Loading...