Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:55:54
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy ngày nay, Tô Cần xin nghỉ sớm ở đội vận chuyển để về thôn gặt lúa. Anh ấy không phải là người duy nhất xin nghỉ, chỉ cần nhân viên không có hộ khẩu thành thị, đều có thể xin nghỉ với đơn vị. Nông nghiệp là kế hoạch lâu dài, cho dù đó là một công nhân chính thức có hộ khẩu thành thị có thể được phân chia thực phẩm, nhưng thực phẩm là không thể thiếu. Lãnh đạo bộ vũ trang thậm chí còn để Tô Cần xuống thôn Hạ Hà chuyển lời, sau khi thu hoạch xong, nộp thuế với lương thực, nếu trong thôn có dư lương thực, bộ vũ trang hy vọng có thể hợp tác với đại đội, đem lương thực bán cho bộ vũ trang.
Lực lượng trực thuộc bộ vũ trang có rất nhiều đơn vị, đội vận chuyển chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó, có rất nhiều miệng ăn, lương thực đương nhiên là chuyện lớn. Trước kia đều phải đi sang mua ở các thôn khác, hoặc mua ở các công ty lương thực. Bây giờ có quan hệ với Tô Cần, họ tất nhiên muốn ưu tiên cho nhân viên của mình trước.
Cũng giống với Tô Cần, cũng có một số công nhân tạm thời có hộ khẩu thường trú ở nông thôn, cũng có đãi ngộ như vậy.
Mỗi lần đến mùa thu hoạch của tiết Mang chủng Tô Cần đều sẽ làm việc ở trong đại đội.
Tiết Mang chủng* (2*): là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 6 dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Ngũ cốc trổ bông Không chỉ Tô Cần sẽ trở lại làm việc lúc mùa thu hoạch và gieo hạt, mà ngay cả những giáo viên dạy học và học sinh đi học ở trường tiểu học trong thôn, cũng sẽ bưng bê khuân vác, đây cũng là một môn học trong trường.
Được gọi là tiết học lao động.
Nhưng mặc dù như thế, Tô Thành Tài vẫn nghi ngờ.
Tô Cần không biết tất cả những việc này, nhị phòng cũng không biết. Ngay cả khi họ đoán Tô Thành Tài có thể nghi ngờ, thì đó cũng chỉ là phỏng đoán, bởi vì Tô Thành Tài chưa bao giờ tiếp cận Tô Cần vì vấn đề này, cũng như không uy hϊếp anh ấy, như thể từ trước đến nay chú ấy đều không biết gì.
Lúc đầu còn lo lắng, về sau Tô Cần liền thả lỏng.
Ngay cả Lục Tư Hoa cũng tự hỏi liệu những suy nghĩ ban đầu về Tô Thành Tài, có phải sai rồi không?
Có lẽ đứa thằng ba thực sự vô tội, họ đã hiểu lầm rôi?
Nhưng đã gieo mầm hạt giống nghi ngờ, thì sẽ không còn tin tưởng vô điều kiện như trước, rồi lại để bị lừa dối.
“Tô Cần, kia không phải là con gái cưng của cậu sao?” Một số người dân làng đang làm việc cùng nhau, có người nhìn thấy Vãn Vãn đang đi về phía này.
Tô Cần ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Vãn Vãn cách đó không xa đang đi tới, bé con chắp tay sau lưng, đi từng bước một, dáng vẻ nghiêm túc, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Theo sau là Tia Chớp của gia đình họ, bộ lông vàng khúc xạ vầng ánh sáng dưới ánh mặt trời. Trong miệng Tia Chớp có một bình nước, đó là bình nước màu xanh quân đội, là bình nước trong đội vận chuyển của anh ấy, anh ấy mua ở đơn vị khác, trên đó không có ký hiệu của đội vận chuyển, nhưng lại rất giống kiểu dáng của những bình nước khác.
Tô Vãn Vãn vừa đi, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại: "Tia Chớp, đuổi theo mau, bố mẹ cần uống nước"
Tốc độ của Tia Chớp theo sát bên cạnh Vãn Vãn, không nhanh không chậm, nó sợ đi nhanh nhanh sẽ bỏ lại Vãn Vãn, chậm quá lại sợ không theo kịp Văn Vãn, từ đầu đến cuối luôn theo sát cô bé không rời nửa bước.
Nghe thấy lời cô chủ nhỏ nói, nó "gấu" một tiếng, dùng răng cắn chặt bình nước, ánh mắt nhìn Văn Vãn rất nhiệt tình.
Tô Vãn Vãn đã đi qua cầu đá bắc qua sông nhỏ, chậm rãi đi về phía đại đội.
Tia Chớp cũng ung dung bước đi, thỉnh thoảng vừa đi vừa nhìn phong cảnh xung quanh, hơi híp mắt lại, lại “gâu gâu” mấy tiếng, như kiểu đang cảm thán.
“Bố, mẹ, anh!” Tô Vãn Vãn kêu lên, nhưng tốc độ bước chân của cô bé cũng không nhanh hơn được bao nhiêu.
Với thân hình nhỏ bé ấy, cô bé mà đi quá nhanh, nếu té ngã thì phải làm sao bây giờ? Tốc độ này đã là rất nhanh rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-232.html.]
Lục Tư Hoa cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của con gái mình, trên mặt còn mang theo nụ cười, đúng là tốt thật. Vãn Vãn còn chưa được hai tuổi mà đã có thể giúp họ đưa nước, ngoan biết bao.
Nhiều đồng chí nữ xung quanh nhìn cô ấy với ánh mắt ghen tị, cô ấy càng đắc ý, con gái cô chính là tri kỷ, rất khó để có người không thích cô bé.
Tô Vãn Vãn cuối cùng cũng đến bên Tô Cần, lúc này Tô Cần đang thu hoạch lúa, mồ hôi đầm đìa.
Bên cạnh anh ấy, cách khoảng một thửa lúa, là Lục Tư Hoa, sau đó là Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh, thậm chí cả Kiến Dân cũng đang gặt lúa ở đó.
“Bố, uống nước ạ.” Tô Vãn Vãn đứng ở mép ruộng, không bước vào ruộng lúa, nơi đó tất cả mọi người đều đang gặt lúa, cô bé mà đi vào rất bất tiện, lại không an toàn.
Tô Cần đã đi ra khỏi ruộng lúa, bàn tay to của anh ấy sờ vào cái đầu nhỏ của Vãn Vãn: "Vãn Vãn, ngoan quá."
Nước ở chỗ anh ấy quả thực không đủ, cho dù khát nhưng không có người mang nước tới, đành phải chịu đựng. Không ngờ con gái chu đáo như áo bông nhỏ, như thể biết bọn họ sắp hết nước, bèn đem nước tới.
“Bố, bình nước.” Tô Vãn Vãn lại nói.
Tô Cần lắc lắc cái bình đầy nước trong tay, nhưng Tô Vãn Vãn lại lắc đầu, anh ấy bèn cầm bình nước đã uống cạn của mình lên, Vãn Vãn mỉm cười.
Vãn Vãn ném cái bình nước rỗng về phía Tia Chớp, Tia Chớp dùng bốn móng vuốt lao tới, “gâu gâu” tiếp lấy nó, cắn lấy sợi dây của chiếc bình rỗng, nhìn về phía Vãn Vãn vẫy vẫy đuôi.
“Ngoan quá. Cô nhóc sờ sờ đầu Tia Chớp, “Buổi tối làm chút gì đó ngon ngon.
Hai mắt Tia Chớp hơi híp lại, để mặc cho cô bé sờ, thoải mái đến mức chỉ muốn hừ hừ, lại vẫy vẫy đuôi, nói cho chủ nhân của mình là nó rất hài lòng.
Sau khi Tô Cần uống nước xong, anh ấy cảm thấy như được sống lại. Ánh nắng trên bầu trời quá chói chang, vừa rồi giống như bị phơi khô vậy, cảm giác khát nước thật sự rất khó chịu.
DTV
"Vãn Vãn, đem nước cho mẹ con đi, mẹ con bên kia chắc cũng không còn nước"
Tô Vãn Vãn tất nhiên cũng đã nghĩ tới, mặt trời chói chang như vậy, sao có thể không nóng. Người trong nhà không mang nhiều nước đi, cô bé vừa nghĩ tới điều này, lập tức cùng Tia Chớp mang nước đến.
Cô bé không muốn người thân của mình phải chịu khổ, dưới ánh mặt trời gay gắt, lỡ như bị say nắng thì phải làm sao? Đó không phải là chuyện đùa, nếu không phải vì không có thuốc chống say nắng, thì cô bé đã ném vài viên vào trong nước này rồi.
Thuốc nước Mười giọt nước* cũng không có, cô bé vỗ đầu, sao lại có thể quên đem thứ này đi. Nhưng những thứ này mua ở trong thôn cũng không dễ dàng gì, chỉ có hiệu thuốc lớn ở trên huyện mới có.
Thuốc nước Mười giọt nước* (+ijzkE):tên của một loại thuốc của Trung Quốc. Là vị thuốc giải nhiệt mùa hè, có tác dụng bổ tỳ, giải nhiệt. Nó được sử dụng khi chóng mặt, buồn nôn, đau bụng và khó chịu đường tiêu hóa do nắng nóng mùa hè .
Vẫn để Tia Chớp ngậm bình nước trong miệng như cũ, đưa cho Lục Tư Hoa.
Có người bên cạnh không khỏi khen ngợi: “Chị Tư Hoa, chị thật là hạnh phúc, Vãn Vãn còn nhỏ như vậy mà đã biết thương bố mẹ, mấy đứa con choai choai của tôi còn không biết đi đưa cho chúng tôi miếng nước nào."
Lục Tư Hoa nói: "Vãn Vãn nhà tôi lúc tròn một tuổi đã biết thương bố mẹ rồi... Lúc đó, thậm chí còn chưa được một tuổi đâu" Trong lòng không nhịn được muốn khoe khoang vài lời .
Không có cách nào khác, khen con gái mình, cô ấy không thể nhịn được, ai bảo con gái mình dễ thương như vậy?