Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 238
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:56:12
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi đến khi Trình Kiêu tắm rửa xong đi ra, lập tức nhìn thấy Vãn Vãn đang ngồi bên cạnh mẹ Trình, nhìn cô ấy nhào bột và làm nhân bánh.
“Tiểu Kiêu à, con mau đi nhóm lửa đi, Vãn Vãn đói bụng rồi, không đợi được nữa" Mẹ Trình vừa thấy cậu ấy tới, vội vàng gọi cậu ấy.
Trình Kiêu đáp một tiếng, lập tức đi lấy củi, châm lửa đốt.
Vãn Vãn ngồi bên cạnh Trình Kiêu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bánh rán trong tay mẹ Trình, đợi vớt ra từ chảo dầu là cô bé có thể ăn.
Vừa nghĩ đến ăn, nước miếng của cô bé lập tức nhịn không được chảy ra, chắc chắn rất thơm ngon.
Lúc này, mẹ Trình đã đặt chảo lên, đổ một lớp dầu mỏng, bắt đầu rán bánh.
Rất nhanh mùi thơm lập tức lan toả, Tô Vãn Vãn dùng sức hít một cái thật sâu, mùi thơm xông vào lỗ mũi của cô bé, ở trong phổi lắc lư.
Thơm quá!
“Nào, tới giờ ăn bánh rán rồi." Mẹ Trình sợ cô bé bị nóng, còn lấy cho cô bé một cái chén nhỏ để đựng, dùng d.a.o nhỏ cắt bánh rán cho cô bé, không để nhân bánh bên trong rơi ra.
Vãn Vãn lại hít một hơi, thật thơm! Cô bé có chút háo hức rồi.
Thấy bộ dạng thèm ăn của cô bé, ngược lại chọc cho mẹ Trình và Trình Kiêu nở nụ cười, mẹ Trình nói: "Đừng nóng vội, chậm một chút, cẩn thận nóng đó"
Trình Kiêu thậm chí bỏ dở công việc nhóm lửa, trong bếp bị cậu ấy nhét dồn mấy bó củi, tạm thời củi cháy cũng không nhanh đến vậy.
Cậu ấy đi rửa tay rồi giúp cô bé bưng bát, chậm rãi đút bánh vào miệng cô bé.
Tô Vãn Vãn cũng không từ chối, chu miệng thổi vù vù vài cái, cẩn thận cắn bánh rán, nếm thử một miếng, ngon đến mức nuốt cả lưỡi.
“Ăn ngon không?" Trình Kiêu cười híp mắt hỏi cô.
Tô Vãn Vãn nói: "Ngon." Còn nói: "Anh Kiêu, anh cũng ăn đi."
“Vãn Vãn ăn trước đi, lát nữa anh ăn" Trình Kiêu đút cho cô bé như đút cho người yêu, vui vẻ chịu đựng.
Nhìn Vãn Vãn ăn đồ ăn ở đây trông còn ngon miệng hơn so với chính cậu ấy tự ăn.
Đêm qua khẩu vị không tệ, vậy mà chậm rãi ăn một cái bánh rán như vậy.
Thiếu niên hỏi cô bé: “Vãn Vãn, còn muốn ăn không? Trong chảo vẫn còn.
Vãn Vãn sờ sờ bụng, lắc đầu, không ăn nữa. Lương thực nhà họ Trình vốn đã không nhiều, cô bé ăn một cái đã đủ rồi, nếu ăn nữa thật sự ngượng muốn chết.
Chủ yếu là bánh rán mẹ Trình làm quá thơm ngon, trong khoảng thời gian ngắn cô bé không nhịn được.
“Anh Kiêu, anh cũng ăn đi."
Mẹ Trình cười nói: “Vãn Vãn nếu thích ăn thì mang về một ít đi. Tiểu Kiêu, mau đi lấy một ít."
“Không cần đâu thím, đủ rồi ạ." Vãn Vãn liên tục lắc đầu, cô bé thật sự không thể lấy.
Cuối cùng, lúc Kiến Quốc tới đón Vãn Vãn, đã bị mẹ Trình cứng rắn nhét vào tay mấy cái bánh rán, khiến cho Vãn Vãn càng thêm ngượng ngùng.
Đã ăn rồi lại còn mang về nữa.
Lục Tư Hoa vừa thấy hai anh em mang bánh rán về có chút bất đắc dĩ nói: "Lương thực nhà họ Trình đã ít như vậy, sao hai con còn mang đồ về? Kiến Quốc, đi, múc một chén canh xương hầm trong nhà đem đến nhà họ Trình, lại mang thêm chút bánh ngô hôm nay chúng ta làm cho hai mẹ con bọn họ nếm thử."
Vì thế, nhà họ Tô lại đáp lễ lại bằng mười mấy cái bánh ngô, cộng thêm một chén canh xương hầm.
Tình nghĩa chính là qua lại như vậy, thế nên lúc này mới có thể tiếp tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-238.html.]
Lúa ở thôn Hạ Hà, trải qua hai ngày gấp rút thu hoạch, cuối cùng cũng thu hoạch xong, chất đống trên sân đập lúa. Mấy ngày nay mặt trời vẫn rất tốt, sau khi phơi nắng là có thể đi nộp thuế lương thực.
Vài ngày nữa người của công xã sẽ xuống kiểm tra tình hình thu hoạch lương thực của bọn họ, sau đó bọn họ mới có thể nộp thuế lương thực lên.
Mấy cán bộ thôn ủy cũng ở đó để thảo luận về cách nộp thuế và lương thực như thế nào.
Gia đình chú Hai đều không để ý tới chuyện này, những thứ này đều là chuyện của cán bộ thôn, bọn họ làm xã viên bình thường, chờ chia lương thực là được.
Rất nhanh, đã đến lễ tắm rửa của con trai bí thư Lý.
Vào lễ tắm rửa này của con trai bí thư Lý, Tô Cần và Lục Tư Hoa đã chuẩn bị sẵn.
Mặc dù nói hiện tại trong thị trấn bất cứ lúc nào cũng hưng thịnh, hơn nữa bí thư Lý lại là cán bộ, chắc chắn sẽ không làm lễ tắm rửa, nhưng lễ tắm rửa là biểu tượng như một lời chúc phúc đối với đứa nhỏ, Lục Tư Hoa cảm thấy, đây là một phần tâm ý của bọn họ nên nhất định phải làm.
Lục Tư Hoa chuẩn bị mấy chục cân lương thực, còn có một ít đậu tương và lương thực thô, cả gia đình cùng nhau đi tới chỗ đó.
Mạnh Tuyết Trân còn ở trong bệnh viện, vẫn chưa xuất viện nên bọn họ đã tới bệnh viện tìm Mạnh Tuyết Trân.
Trong phòng bệnh có tiếng nói chuyện, lúc bọn họ đi qua cũng không nhìn thấy bí thư Lý, chỉ thấy được vài người bọn họ đều không quen, có mấy người lớn có chút giống bí thư Lý, hẳn là người nhà của bí thư Lý.
Qua sự giới thiệu của Mạnh Tuyết Trân mới biết được những người đó, một nhóm là người nhà của bí thư Lý, nhóm còn lại là người nhà mẹ đẻ của Mạnh Tuyết Trân.
Bí thư Lý vì đơn vị có việc nên cũng không có ở đây.
DTV
Tô Cần bọn họ cũng hiểu, Lý bí thư dù sao cũng đã được điều đến huyện, công việc so với lúc ở công xã chắc chắn sẽ bận rộn hơn.
Người vui mừng nhất chính là Vãn Vãn, cô bé vội vàng muốn đi thăm em trai. Em trai nằm ngay bên cạnh mẹ nuôi, nhưng tầm nhìn bị cản lại cô bé không thấy được em trai.
Cô bé có chút háo hức nói: "Mẹ nuôi, con muốn gặp em trai"
Vừa nhìn thấy Vãn Vãn, Mạnh Tuyết Trân vốn đang có chút choáng váng đầu óc lập tức tiêu tan, cô ấy nói: "Em trai ở đây, bình tĩnh" cô ấy lập tức bế con trai lên.
Tô Vãn Vãn lập tức ghé vào trên giường tò mò nhìn em bé ngủ say trong tã lót.
Mặt em bé đỏ bừng và nhăn nheo, làm cô bé nhớ tới chuyện lúc mình mới sinh ra anh hai nói cô bé thật xấu xí. Thì ra lúc trẻ con ra đời đều trông như vậy, đều nhăn nhúm mặt mày. Chỉ là trông cũng không xấu mà, nhìn nho nhỏ thật đáng yêu.
Cô bé nhìn không chớp mắt, trong lòng mềm nhũn cả ra.
Bọn Tô Kiến Quốc cũng muốn ôm em bé một cái, nhưng lại không dám vì em quá nhỏ, sợ sẽ làm em bé bị thương.
Xung quanh lại có nhiều người lớn nhìn như vậy, trong lòng có áp lực rất lớn.
Lục Tư Hoa ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tuyết Trân, nói chuyện với cô ấy.
Trong phòng bệnh càng thêm náo nhiệt.
"Chị Tuyết Trân, chị như thế là quá tốt bụng, sao loại người nào chị cũng mời đến đây vậy?"
Thanh âm quá lớn nên thiếu chút nữa đánh thức em bé đang ngủ say, Vãn Vãn có chút tức giận, đây là ai vậy?
Quay đầu lại cô bé lập tức thấy một người phụ nữ tóc xoăn uốn lượn, tuổi tác không kém Mạnh Tuyết Trân nhiều lắm. Nhưng nhìn kỹ, trên mặt đã có không ít nếp nhăn nhỏ đã được phấn che giấu, không nhìn kỹ thật đúng là nhìn không ra.
Mạnh Tuyết Trân hơi nhíu mày: "Đây không phải là người ngoài, đây là người thân của tôi.
Khóe miệng người phụ nữ kia cong lên giễu cợt: “Chị có ai mà không nhận là người thân, sao chị có thể nhận một nông dân làm người thân chứ? Chị chính là vợ của cục trưởng. Nếu chị muốn nhận người thân, vậy nhận con trai nhà em làm người thân đi, nhận nó làm con nuôi chị cũng được.
“Mạnh Ái Trân, không biết nói tiếng người thì đừng nói, không ai nói cô câm" Mạnh Tuyết Trân nén lửa giận lạnh lùng nói.
Trong phòng những người khác đều cười lạnh, người này là em gái ruột của Mạnh Tuyết Trân, sao có thể nói chuyện khó nghe như vậy. Còn đòi nhận con nuôi, vậy coi con trai người ta mới sinh ra là cái gì? Đây không phải là nguyền rủa con trai người ta sao?
Khó trách Mạnh Tuyết Trân tức giận, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận.