Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:56:14
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạnh Tuyết Trân lúc này đang dùng sức đè nén lửa giận, nếu như không phải còn giữ lại tình cảm, cô ấy đã sớm chửi té tát. Em gái này của cô ấy cũng không phải mới ngày một ngày hai muốn con trai nhà mình làm con nuôi của cô ấy. Trước kia cô ấy và anh Hải Quân không có con, bị một đám người giễu cợt, bị nhà chồng khinh thường, nhà mẹ đẻ cũng không nói lời nào dễ nghe. Ai cũng muốn lợi dụng địa vị của bọn họ làm lợi cho mình, nói là nhận làm con nuôi, ai mà không biết sau khi nhận làm con nuôi sẽ có bao nhiêu thứ tốt đẹp chờ bọn họ?

Hiện tại cô và anh Hải Quân cuối cùng đạt được mong muốn là sinh một đứa con trai, bây giờ Mạnh Ái Trân lại còn nói như vậy làm cô ấy hận không thể đánh cô ta một bạt tai.

Càng quá đáng chính là Mạnh Ái Trân lại còn dám nói xấu Vãn Vãn, Vãn Vãn là cục cưng nhà bọn họ, ai dám nói con bé?

Mạnh Ái Trân thấy chị gái mình dùng ánh nhìn trừng cô ta như vậy cũng cảm thấy có chút chột dạ, nhưng vẫn như cũ nhịn không được nói: "Em không nói sai, người nào thì không nhận, lại đi nhận một con nhỏ nhà quê làm người thân, chuyện này không phải rất bất thường sao?"

“Bốp!" Một tiếng bạt tai vang lên, chặn đứng tất cả những lời nói sau đó của cô ta.

Trong phòng, nhất thời yên lặng, tất cả mọi người nhìn về phía Mạnh Tuyết Trân, thấy cô ấy vừa thu tay lại, đứng đó giận dữ trừng mắt nhìn Mạnh Ái Trân.

Mạnh Ái Trân có chút không dám tin, cô ta bị đánh?

Cô ta bị đánh thật à?

Cô ta thật sự bị chị gái đánh?

Làm sao có thể, Mạnh Tuyết Trân làm sao dám?

Mạnh Tuyết Trân thét to: "Cút đi! Ở đây không chào đón cô!"

Tô Vãn Vãn vội vàng tiến lên: "Mẹ nuôi, không tức giận, không tức giận, con giúp mẹ."

Lục Tư Hoa cũng nói: "Chị Tuyết Trân, chị vừa sinh con xong không thể tức giận, sức khoẻ sẽ xấu đi.

Sao chị lại phí sức để tức giận với cô ta, thật không đáng nếu điều này hủy hoại cơ thể của mình"

Mạnh Tuyết Trân đang tức giận đến run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Mạnh Tuyết Trân, chị - -!" Mạnh Ái Trân tức giận đến phát run, đang muốn mở miệng nói với cô vài câu.

Chợt nghe Mạnh Tuyết Trân nói: "Bác trai bác gái, cháu không muốn nhìn thấy người này, tiễn cô ta ra ngoài giúp cháu"

Chú Lý nói: "Dì Mạnh, dì ra ngoài đi, ở đây không chào đón dì."

“Dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra, cô ấy là chị tôi, tôi là dì của đứa bé." Bị Mạnh Tuyết Trân đuổi trước mặt nhiều người như vậy, Mạnh Ái Trân cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi.

Dì Lý nói: "Dựa vào nơi này là địa bàn của nhà họ Lý, cô cút ra ngoài.

Dì Lý cực kỳ quyết đoán một tay đẩy Mạnh Ái Trân ra ngoài.

Cơn giận của Mạnh Tuyết Trân lúc này mới tiêu tan một nửa.

Không thấy cô ta, không nghe được lời chế giễu của cô ta, Mạnh Tuyết Trân cảm thấy dễ thở hơn nhiều.

Hai ngày nay Mạnh Ái Trân vẫn luôn tới thăm cô ấy, nói là tới thăm cô ấy, thực chất chính là tới nói những lời không đứng đắn kia.

Cô ấy biết, Mạnh Ái Trân vẫn luôn muốn đem con trai cô ta làm con nuôi của cô ấy, hiện tại cô ấy và anh Hải Quân có con, người trong lòng không thoải mái nhất cũng chính là em gái cô ấy.

Hy vọng biến thành bọt nước, sao có thể vui vẻ nổi?

Hôm nay cô ta lại nói những lời này ở trước mặt người nhà họ Tô, thay vì chế giễu người nhà họ Tô, không bằng nói rằng vừa hay có một nơi để cô ta trút giận.

Cô ta cảm thấy thấy người nhà họ Tô dễ bắt nạt, vừa lúc có thể trút đi tức giận trong lòng cô ta vậy nên cô ta lập tức mở miệng.

Mạnh Tuyết Trân làm sao có thể để cho cô ta bắt nạt Vãn Vãn?

Tất nhiên cũng không chút mềm lòng ra tay, coi như cô ấy không có đứa em gái này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-239.html.]

Cùng lắm thì bị mẹ đánh một trận, nhưng mẹ cô ấy cũng không phải là người vô lý như vậy, cho dù Mạnh Ái Trân có tố cáo trước đi chăng nữa, bà ấy cũng sẽ không thiên vị mà chỉ nghe cô ta.

“Mẹ nuôi, không giận, không giận" Vãn Vãn ở bên cạnh hạ hoả cho cô ấy.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và quan tâm của Vãn Vãn, Mạnh Tuyết Trân lại nở nụ cười, lần này ngay cả một nửa tức giận còn lại cũng tiêu tan nốt.

Bên cạnh người nhà họ Lý nhìn thấy đều không nói gì, bọn họ đều là người thông minh, nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Tuyết Trân lập tức biết cô ấy rất quan tâm đến cô bé này.

Gia đình Lý Hải Quân là hy vọng lớn nhất của nhà họ Lý, cũng là nhà có chức vị cao nhất, bọn họ làm sao có thể đắc tội?

Em gái Mạnh Tuyết Trân cũng vậy, không biết nhìn trước ngó sau mà lại dám đυ.ng vào đầu súng, quả thật quá ngu xuẩn.

Vì một món lợi nhỏ như vậy mà làm Mạnh Tuyết Trân tức giận, có biết suy nghĩ không vậy?

“Mẹ nuôi, em trai có tên chưa ạ?" Tô Vãn Vãn cầm bàn tay nhỏ bé chạm vào em trai, lại rụt tay về.

Lục Tư Hoa cũng nói: "Đúng vậy, chị đã đặt tên cho bé chưa?"

Mạnh Tuyết Trân cười nói: "Đặt rồi, tên là Lý Lạc, biệt danh là Lạc Lạc, bọn chị hy vọng thằng bé có thể hạnh phúc, khỏe mạnh trưởng thành" Lúc cô ấy nhìn về phía con trai, sắc mặt nhất thời trở nên dịu dàng, cả người bốc lên hào quang tình thương của mẹ.

“Lạc Lạc, tên này hay lắm, dễ nghe mà còn rất ý nghĩa" Lục Tư Hoa nhẹ nhàng gọi mấy tiếng "Lý Lạc" khen.

Mạnh Tuyết Trân càng thêm vui vẻ, có ai không thích nghe con trai mình được người ta khen chứ? Cô ấy nói: "Tên này anh Hải Quân đã đặt từ rất sớm, lúc đứa nhỏ mới hai tháng, anh ấy không ngừng lật từ điển và suy nghĩ rất nhiều cái tên, vừa quý vừa giản dị, cuối cùng bọn chị mới chọn cái tên này.

“Lạc Lạc, thật dễ nghe." Vãn Vãn gọi "Lạc Lạc" vài tiếng, càng gọi càng cảm thấy tên em trai nghe thật thuận tai, càng ngày càng thích.

Mạnh Tuyết Trân nói: "Ngay cả Vãn Vãn cũng thích, vậy cái tên này thật sự rất hay.

Người Lý gia đều tò mò nhìn Tô Vãn Vãn, xem ra Mạnh Tuyết Trân đánh giá cô bé rất cao, cô ấy thật sự thích cô bé này sao?

Chỉ cần Mạnh Tuyết Trân thích, vậy thì nhà họ Lý bọn họ cũng thích.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Vãn Vãn cũng mang theo chút vui mừng.

Bọn họ tâm sự một lúc, mãi tới khi bọn Tô Cần sắp trở về, bí thư Lý mới lê cơ thể mệt mỏi đi về phía bệnh viện.

Vừa hay bắt gặp bọn Tô Cần đang đi ra.

DTV

Bí thư Lý dù đang kiệt sức, thế nhưng lúc vừa vào phòng bệnh trên mặt lập tức không kìm được mà nở nụ cười, đặc biệt là khi nhìn thấy con trai trong tã lót, anh ấy càng cười vui vẻ.

Sao có thể không vui cho được. Đây chính là đứa con trai mà anh ấy đã ôm hy vọng suốt mười lăm năm, bây giờ cuối cùng ước mơ đã trở thành sự thật.

“Anh Lý anh về rồi, bọn em đang muốn trở về đây"

Bí thư Lý nói: "Sao lại về nhanh như vậy? Phải ăn cơm đã, anh tới khách sạn lớn đặt một bàn tiệc, chúng ta đi ăn cơm.

Tô Cần rất ngại ngùng, nhưng không từ chối nổi lời mời của bí thư Lý.

Mạnh Tuyết Trân nói: "Mọi người sao có thể không ăn cơm mà đã trở về? Hôm nay là lễ tắm rửa của đứa nhỏ, tuy rằng chúng tôi không thích lễ tắm rửa, nhưng để chúc phúc cho chúng tôi thì cơm nhất định phải ăn.

“Chú xem, Vãn Vãn đói bụng rồi. Đúng không nào, Vãn Vãn?" Bí thư Lý bế Vãn Vãn lên, hỏi cô bé.

Vãn Vãn sờ sờ bụng, cô bé thật đúng là có chút đói bụng.

"Nhưng bọn anh đi rồi, Tuyết Trân còn em thì.." Điều bí thư Lý không yên lòng nhất chính là vợ của mình.

Mạnh Tuyết Trân nói: "Yên tâm đi, em ở đây có y tá chăm sóc, ở đây em có nhiều đồng nghiệp như vậy anh còn sợ em chịu khổ sao?"

Lục Tư Hoa nói: "Hay là để em ở lại đi, có đôi khi bưng nước mua cơm gì đó vẫn cần người.

Dì Lý nói: "Sao có thể để cô ở lại, cô là khách nhà chúng tôi, ở đây có tôi rồi."

Loading...