Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 241
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:56:21
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Kiến Binh nói với Tia Chớp: "Tia Chớp, như thế được rồi!"
Tia Chớp đã buông lỏng cái chân bị nó cắn gãy ra kia, lắc lắc cái đuôi với Tô Kiến Binh, lại đến chắn trước hai cái tay muốn bò đi của tên kia, ánh mắt cam chịu lóe ánh sáng xanh, mắt hung dữ trừng tên kia.
Tên kia rùng mình một cái, gã có một loại trực giác, nếu gã dám tiến về phía trước, con ch.ó kia sẽ cắn vào cổ gã.
Cổ gã phát lạnh một hồi.
Tô Cần đã chạy qua đây, nhìn dáng tên kia, cho dù chưa thấy mặt, đại khái anh ấy cũng đoán ra tên này là ai, lại liên kết với tên trước kia đã từng lẻn vào nhà họ Trình, anh ấy lập tức đoán được. Anh ấy dặn dò Tô Kiến Quốc: "Con đến chỗ ông Sơn Thúc và bác Đại Minh nói một tiếng, có người muốn leo tường vào nhà họ Trình Tô Kiến Quốc chợt hiểu, nhanh chân chạy về hướng ủy ban thôn.
Tô Cần đã mang tên lẻn tường kia lại đây, lại thấy tên kia lấy tay che mặt, không muốn cho Tô Cần nhìn thấy.
Nhưng che mặt thì có ích gì, Tô Cần đã sớm đoán được người này làm gì, là ai, làm sao lại không nhìn ra được tình hình đại khái, dựa vào việc che mặt thì có tác dụng gì?
"Lương Lại Tử, gan chó nhà ngươi!" Tô Cần hét to.
Trong lòng Lương Lại Tử cảm thấy buồn bực nói không lên lời, sao nhà chú hai của nhà họ Tô lại quay về giờ này?
Gã còn nghĩ hôm nay bọn họ sẽ không về, dù sao cũng đã trễ thế này, muốn về thì nhất định đã về sớm rồi. Ai biết được, vậy mà bọn họ lại về muộn như này, còn chặn gã trước cửa nhà họ Trình.
Lúc Tô Vãn Vãn nhìn thấy Lương Lại Tử, trong lòng đã kinh hãi, tỉnh ngủ từ lâu. Cô nhóc bé bò ra khỏi lồng n.g.ự.c của Lục Tư Hoa, sau đó chạy vào nhà họ Trình.
Đột nhiên cô bé nghĩ đến tình tiết được miêu tả trong sách, khi Trình Kiêu được chín tuổi, mẹ của cậu đột ngột qua đời. Trong sách không viết rõ như thế nào, lúc ấy cô bé còn cho rằng bệnh mà qua đời, nhưng cơ thể mẹ Trình luôn khỏe mạnh, lúc ấy cô bé cũng không ngờ tới.
Hiện tại thấy trời tối như vậy mà Lương Lại Tử còn lẻn vào nhà họ Trình, rốt cuộc gã muốn làm gì, không cần nghĩ cũng đoán được đại khái.
Chính vì sợ hãi, cũng không dám nghĩ đến nguyên nhân mẹ Trình qua đời, trong lòng cô bé luôn luôn kinh hoàng.
Cô bé sợ đúng như nguyên nhân mình nghĩ, sợ nhà họ Trình đã xảy ra chuyện.
Càng sợ, hai chân cô bé càng run rẩy, nhưng tốc độ chạy về hướng nhà họ Trình lại không chậm lại. Nhưng vì sợ hãi và run rẩy nên có vài lần cô bé suýt chút nữa té ngã xuống đất.
"Vãn Vãn!" Lục Tư Hoa gọi, cũng đi theo qua đó.
Tia Chớp ý thức nhìn về phía chủ nhân nhỏ, rất muốn chạy tới, nhưng lúc nhìn sang Lương Lại Tử, nó lại dừng kích động muốn chạy về phía Tô Văn Vãn, chắn giữ Lương Lại Tử, luôn luôn theo dõi gã, không cho gã có hành động gây bất lợi gì.
"Ba, mẹ, mau tới đây!" Trong nhà họ Trình đột nhiên truyền tới tiếng la của Tô Vãn Vãn.
Tô Cần giật mình, chạy qua.
Toàn thân Lương Lại Tử bị đánh đến run rẩy, thấy Tô Cần chạy vào nhà họ Trình, gã bèn muốn rời khỏi đây.
Sức nặng trên đùi lại tăng thêm, Tô Kiến Binh dùng sức giẫm lên chân hắn, quát: "Đừng nhúc nhích, lại nhúc nhích tôi sẽ bảo Tia Chớp cắn nát đầu anh!"
Lương Lại Tử nhìn cậu nhóc nhìn đang nhìn Tia Chớp, lại không dám nhúc nhích nữa.
Đúng là gã sợ con súc vật này sẽ cắn cát đầu mình.
Vừa rồi, con ch.ó này cắn gãy chân gã, không chần chừ một chút nào, bổ nhào lên cắn, không cho gã có bất kỳ phản ứng nào.
Tô Kiến Binh rất muốn chạy vào nhà họ Trình ngó xem, nhưng cậu nhóc phải canh chừng tên Lương Lại tử này.
Cậu nhóc biết, nhất định nhà họ Trình đã xảy ra chuyện, nếu không Vãn Vãn sẽ không hoảng sợ la to như vậy.
Vãn Vãn có quan hệ rất tốt với nhà họ Trình, coi Trình Kiêu như anh trai, bọn họ cũng không phải không biết. Nhưng lúc này, cô bé lại hoảng sợ như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi. Chắc là Trình Kiêu và mẹ Trình đã bị tên Lương Lại Tử trước mắt này hại.
Nghĩ đến khả năng đó, cậu nhóc càng giẫm mạnh lên cái chân gãy kia của Lương Lại Tử, càng làm cho Lương Lại Tử kêu thảm thiết không muốn sống.
Người dân trong thôn vội vàng chạy từ nhà tới, thấy một màn này, chỉ cảm thấy chân mình cũng truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Kiến Binh này, thật đúng là tàn nhẫn, cậu nhóc mới bao lớn, mới mười tuổi thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-241.html.]
Lại nhìn Lương Lại Tử nằm trên mặt đất, ánh mắt mạnh mẽ của người dân trong thôn vây quanh, là gã sao?
Lúc sau, nghe được tiếng la của Tô Vãn Vãn, có người cũng đi về phía nhà họ Trình.
Lúc Tô Cần cùng Lục Tư Hoa theo vào nhà họ Trình, bọn họ bị cảnh trước mắt dọa sợ ngây người.
Bọn họ nhìn thấy gì vậy chứ?
Trong ánh trăng yếu ớt, bọn họ thấy trên nền đất có máu.
Lại nhìn vào trong, thấy ngay tại cửa phòng, Báo Săn đang nằm ở đó, trên người cũng có máu. Dưới thân Báo Săn cũng đang chảy máu.
Trong lòng Tô Cần cả kinh, anh ấy thấy Vãn Vãn đã chạy vào trong phòng.
Lúc Tô Vãn Vãn nhìn thấy cả người Báo Săn đầy máu, trong lòng cô bé cũng rất hoảng sợ.
Trong lòng cô bé không mong như vậy, nếu giống như trong sách viết, một năm nay mẹ Trình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu thật sự là như vậy, cô bé sẽ đau lòng c.h.ế.t mất. Cô bé đã sớm đề phòng, bảo Tia Chớp canh chừng cửa.
Trình Kiêu vì phòng hờ chuyện như vậy sẽ phát sinh nên đã nuôi Báo Săn.
Nhưng chuyện như vậy vẫn xảy ra? Ngay cả Báo Săn cũng bị thương?
Có thể làm hại đến Báo Săn, điều này chứng minh Lương Lại Tử đã sớm có sự chuẩn bị rồi.
Báo Săn bị thương thành như vậy, không cần nghĩ cũng biết nhất định người trong phòng cũng bị thương không nhẹ.
Cô bé dùng sức đẩy sửa phòng, nhưng cửa phòng vẫn không mở ra.
Trong lòng quýnh lên, cô bé gọi Tô Cần với Lục Tư Hoa: "Ba, mẹ, mau tới đây!"
Tô Cần cùng Lục Tư Hoa cũng đã chạy vội qua, từ lúc nhìn thấy cả người Báo Săn dính đầy m.á.u nằm trên mặt đất, bọn họ cũng đã đoán được có chuyện gì xảy ra.
Lúc Vãn Vãn hô gọi, bọn họ đã chạy nhanh qua.
Tô Cần dùng sức đẩy, cửa phòng được mở ra, đi vào bên trong, bọn họ lại bị chuyện xảy ra bên trong dọa sợ ngây người.
Họ thấy Trình Kiêu nằm trên mặt đất, trên tay cầm con d.a.o nhỏ, trên người dính máu.
Mẹ Trình nằm ở trên giường, trên người cũng có máu. Trên người cô ấy có dấu vết quần áo bị xé rách, cũng may không bị xé mở hoàn toàn, chỉ hơi rách nát một chút.
Lại kết hợp với hình ảnh Báo Săn bên cửa, còn có bộ dạng của Trình Kiêu, có thể tưởng tượng ra chắc chắn lúc ấy đã xảy ra thảm án như thế nào.
Đồng tử Tô Cần co rút mãnh liệt lại, anh ấy lớn tiếng gào thét: "Lương Lại Tử!"
Người bên ngoài cũng tiến vào, nghe thấy Tô Cần gào thét, trong lòng cũng cả kinh, lại nhìn hình ảnh Báo Săn ngoài cửa, không cần nghĩ cũng biết.
Lương Lại Tử ở ngoài cửa lớn nhà họ Trình, nghe được tiếng gào của Tô Cần, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cả người rùng mình một cái.
Bên kia, khi Tô Cần gào lên, Lục Tư Hoa đã chạy qua chỗ mẹ Trình, trên người dính máu, sao mà không khiến cô ấy kinh sợ được chứ?
Cùng lúc đó Vãn Vãn cũng chạy về phía Trình Kiêu, cánh tay run rẩy sờ vào động mạch của cậu nhóc. Khi cảm giác được động mạch của Trình Kiêu vẫn đang đập, sự hoảng sợ trong lòng cô bé mới giảm xuống một chút.
Không chết, quá tốt rồi!
Cô nhóc dùng sức lay Trình Kiêu: "Trình Kiêu, tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi!" Gấp đến nỗi cô bé không gọi bằng anh mà trực tiếp gọi tên.
DTV
Nhưng Trình Kiêu vẫn hôn mê, cũng không vì tiếng gọi của cô bé mà tỉnh lại.
Lục Tư Hoa bên kia cũng làm động tác, đôi tay run rẩy dò xét khoang mũi của mẹ Trình, cảm giác được hơi thở mỏng manh kia, sự hoảng hốt trong lòng mới có chút giảm bớt.
Hù c.h.ế.t cô ấy rồi, cảnh thảm thiết như vậy, cô ấy thực sự sợ mẹ Trình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy sẽ làm người khác thổn thức mất.