Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 242
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:56:23
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đàn ông chủ gia đình nhà họ Trình đã mất, lại mất một người phụ nữ nữa. Nếu bây giờ hai mẹ con cũng xảy ra chuyện thì thật sự khiến người ta đau lòng mà.
Cũng may, mẹ Trình chưa chết, vẫn còn hơi thở.
"Nhanh, cõng đến bệnh viện đi!" Tô Cần đã ngồi xổm xuống, ôm Trình Kiêu lên.
Động tác Lục Tư Hoa cũng không lề mề, cõng mẹ Trình lên.
Lúc này, bọn họ đã không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác, chỉ nhanh chóng chạy đến phòng khám của thôn để tìm bác sĩ.
Lúc ông Sơn Thúc và bác Đại Minh vẫn đang mặc quần áo làm nông theo Tô Kiến Quốc chạy đến, liền thấy Tô Cần và Lục Tư Hoa ôm mẹ con nhà họ Trình chạy ra ngoài.
"Đây là sao vậy?" Đồng tử ông Sơn Thúc co lại, đã xảy ra chuyện gì.
DTV
Tô Cần nói: "Là mẹ con Vân Hương xảy ra chuyện, cả người dính toàn máu, bây giờ chúng tôi phải đến phòng khám, khám xem làm sao"
Ông Sơn Thúc nói: "Vậy nhanh, nhanh đến phòng khám đi!"
Tô Cần vừa chạy vừa hô: "Còn phải mời ông Sơn Thúc với bác Đại Minh trông coi Lương Lại Tử, là tên đó giở trò!"
Cụ thể là giở trò như thế nào, ai cũng không biết, nhưng việc đả thương người chắc chắn có liên quan đến gã.
Tia Chớp cũng không cắn ai, chỉ bổ nhào vào gã mà cắn, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn người kia xuống tay với mẹ con nhà họ Trình.
Ông Sơn Thúc với bác Đại Minh nghe được tiếng hô của Tô Cẩn, tuy rằng rất muốn chạy đến nhìn xem tình huống của mẹ con nhà họ Trình, nhưng chuyện ở đây, giao cho bọn họ, ít nhất một người trong đó không thể đi.
"Nơi này giao cho tôi đi, anh đi cùng với Tô Cẩn Lục Tư Hoa đến phòng khám xem tình hình đi" Bác Đại Minh biết ý của Ông Sơn Thúc, vỗ vỗ bờ vai ông ấy, bảo ông ấy cùng đi với bọn Tô Cẩn.
Ông Sơn Thúc gật đầu, giao chuyện chỗ này lại cho bác Đại Minh, còn ông ấy đuổi theo bọn Tô Cần.
"Anh, em cũng muốn đi!" Nhìn ba mẹ ôm mẹ con nhà họ Trình đến phòng khám, Tô Văn Vãn cũng sốt ruột.
Chân cô bé ngắn, không ngừng bước, muốn đuổi theo, lúc này đây cô bé hận cơ thể trẻ con này của mình. Ngay cả đuổi theo người ta, cô bé cũng cảm thấy thật khó khăn.
Tô Kiến Quốc cõng Vãn Vãn lên, nhìn thoáng qua bên Kiến Binh đang nhìn chằm chằm Lương Lại Tử, cậu nhóc nói: "Thằng hai, coi chừng Lương Lại Tử, không được để gã làm ra việc gì nữa, đợi mọi người từ phòng khám về."
Tô Kiến Binh nhìn chằm chằm Lương Lại Tử, trả lời Tô Kiến Quốc: "Anh cả yên tâm đi, nơi này có em rồi, còn có Tia Chớp giúp chúng ta canh chừng, chắc chắn không xảy ra chuyện gì. Đừng quên, còn có ông nội Minh, Lương Lại Tử đừng hòng làm chuyện xấu!" Cũng chạy không thoát, dám chạy, cậu nhóc sẽ bảo Tia Chớp cắn rách cổ gã.
"Áp giải Lương Lại Tử đến đại đội đi" Bác Đại Minh ra lệnh.
Còn có người dân lại đây áp giải Lương Lại Tử đi, họ thấy chân trái của gã bị chó cắn gãy, có người không nhịn được mà rùng mình, thật độc ác.
Họ nhìn về phía ánh mắt Tia Chớp, có một phần sợ hãi.
Tô Kiến Binh cũng dẫn Tia Chớp qua đó, bác Đại Minh nói: "Kiến Binh, cháu về nhà đi, nơi này có bọn bác rồi."
"Không, cháu phải đi theo, đây là nhiệm vụ của cháu." Tô Kiến Binh lại lắc đầu, đây là nhiệm vụ anh cả giao cho cậu nhóc, cậu nhóc không thể nửa đường bỏ đi được.
"Người giao cho bọn bác rồi, cháu còn lo cái gì?"
Tô Kiến Binh lại khăng khăng không chịu, chỉ muốn đi cùng.
Lúc cậu nhóc ương lên thì mười con trâu cũng không kéo lại.
Bác Đại Minh cũng hết cách, tính tình Tô Kiến Binh này đúng là cố chấp, cũng không biết giống ai.
Không giống Tô Cần, cũng không giống Lục Tư Hoa, hai người họ cũng không có tính cố chấp như Tô Kiến Binh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-242.html.]
Có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể để Tô Kiến Binh đi theo.
Bọn Tô Vãn Vãn cũng không biết, mới vừa lúc này đây, cũng không biết Tô Kiến Binh trong lòng cán bộ thôn đã trở thành người cứng đầu như trâu.
Được Tô Kiến Quốc cõng trên lưng, Vãn Vãn nhanh chóng đến được phòng khám của thôn.
Vãn Vãn vô cùng quen thuộc với phòng khám ở đây. Trước đây khi cô bé bị bà nội Tô bỏ lại chỗ bầy sói, tay bị thương, cô bé được băng bó tại chính phòng khám này.
Chỗ này chỉ có một bác sĩ, cũng họ Tô, là một chú bên họ nội nhà Tô Vãn Vãn, tên là Tô Đồng Diệu.
Nhà Tô Đồng Diệu, mấy đời làm bác sĩ, ông nội Tô Đồng Diệu cũng coi như sớm nổi tiếng trong Trung у, về sau lại có Tây y, Tô Đồng Diệu muốn học Tây y. Tuy rằng nói y thuật không hẳn là tốt nhưng trong cái thôn làng nhỏ này thì đã coi như không tồi rồi.
Đồng thời, anh ấy lại học trung y theo gia truyền, làm thầy thuốc chân chất, ở thôn nhỏ có chút thanh danh này.
Bình thường nhà ai có người đau đầu sốt cũng đi gọi anh ấy.
Hôm nay nhận được hai người bệnh là mẹ con nhà họ Trình, nhìn cả người đầy m.á.u tươi, trong lòng anh ấy có chút run rẩy.
Tuy rằng trước kia anh ấy cũng từng chữa trị vết thương ngoài da gì đó, nhưng khi nhìn thấy cũng bị dọa, đúng là anh ấy chưa chữa trị qua.
"Sao lại bị thương thành như vậy? Hay là đưa đi bệnh viện huyện đi?" Anh ấy có chút sợ hãi, không dám chữa trị cho lắm.
Ngộ nhỡ chữa trị xảy ra việc gì thì anh ấy không đảm đương nổi, vẫn nên khuyên bọn họ đưa đi bệnh viện huyện thì hơn, như vậy mới đảm bảo.
"Đương nhiên chúng tôi phải tới bệnh viện huyện, nhưng bây giờ anh nhìn qua cho mẹ con Vân Hương xem, xem bị gì đã?" Tô Cần nói.
Trong thôn đã chuẩn bị máy kéo, đến lúc đó có thể lập tức tới bệnh viện, nhưng hiện tại bọn họ cũng không quá yên tâm, bảo Tô Đồng Diệu nhìn xem, rốt cuộc là bị thương ở đâu? Có nặng lắm không?
Tuy rằng y thuật của Tô Đồng Diệu kém xa bác sĩ ở bệnh viện huyện, nhưng ít nhất anh ấy có hiểu biết hơn bọn họ. Hơn nữa đến lúc đó, trên đường cũng không thể thiếu anh ấy đúng không?
Dù như thế nào thì cũng không thể để Tô Đồng Diệu trốn tránh được, lỡ đâu trên đường xảy ra sự tình gì, bọn họ cũng không có khả năng chịu trách nhiệm.
Tô Đồng Diệu có chút bất đắc dĩ, thấy thế này mà anh ấy muốn khước từ cũng không được lắm thì phải?
Bên kia ông Sơn Thúc đã chạy đến phòng khám, ông ấy nói: "Đồng Diệu, cậu mau nhìn xem, đây là chuyện liên quan đến mạng người."
Tô Đồng Diệu "Dạ" một tiếng: "Mau khiêng người lên giường đi, tôi xem xem."
Cùng lúc đó, người lái xe kéo đã được Tô Kiến Đông gọi đến, nghe thấy chuyện của mẹ con nhà họ Trình, ông ấy cũng hoảng sợ, không dám chậm chạp, chạy nhanh khởi động xe kéo.
Phòng khám của thôn, Tô Đồng Diệu đã bắt đầu kiểm tra cho Trình Kiêu.
Hai mẹ con nhà họ Trình, nhìn qua thì Trình Kiêu bị thương nặng hơn chút, trên người cậu nhóc có nhiều m.á.u hơn.
Nhưng kiểm tra nửa ngày rồi, trên người Trình Kiêu không xuất hiện vết thương nào, anh ấy lắc đầu với bọn Tô Cần: "Không bị thương"
"Không bị thương? Sao có thể, nếu không bị thương thì sao trên người lại nhiều m.á.u như vậy? Không bị thương, sao bọn họ lại hôn mê?" Tô Cần không tin.
Tô Đồng Diệu này có phải không muốn kiểm tra hay không, cố ý nói lừa bọn họ?
"Tôi lừa mọi người làm gì? Tôi là bác sĩ, có bị thương hay không, tôi còn có thể không biết sao không?" Tô Đồng Diệu bị hoài nghi, trong lòng cũng thấy giận, hoài nghi y thuật của anh ấy thì tuyệt đối không được.
"Vậy cậu nói cho tôi biết, vì sao trên người họ đều là máu? Vì sao đến bây giờ vẫn còn hôn mê?" Tô Cần chỉ vào Trình Kiêu người đầy máu, lại chỉ bên mẹ Trình: "Vân Hương thì sao? Trên người cô ấy cũng không bị thương sao?"
Tô Đồng Diệu cũng mơ hồ nhìn hai mẹ con nhà họ Trình, đương nhiên không thể kiểm tra tỉ mỉ, tuy nói bác sĩ không phân biệt nam nữ, nhưng ở cái thôn nhỏ này, thanh danh vẫn rất quan trọng. Anh ấy kiểm tra mạch tượng mẹ con nhà họ Trình, cũng lắc đầu: "Trên người cô ấy cũng không bị thương."
Tô Cần nói: "Cũng không bị thương? Vậy sao lại hôn mê?"