Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 243
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:56:25
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Đồng Diệu rất muốn nói, anh ấy chỉ là một bác sĩ nhỏ, nào hiểu được nhiều bệnh lý như vậy, nhưng bị ánh mắt hoài nghi của Tô Cần nhìn, khuôn mặt anh ấy nén lại, đỏ bừng.
Anh ấy nói: "Nếu anh không tin thì cho vợ anh tới kiểm tra là được rồi, trên người cô ấy có vết thương hay không, mắt thường mọi người cũng có thể nhìn ra được!" Về phần chấn thương bên trong, anh ấy đã xem mạch, cũng không có chấn thương bên trong.
Nhưng Tô Cần cũng không tin.
Lúc này, Lục Tư Hoa đã kéo mành, kiểm tra vết thương trên người mẹ Trình, quả nhiên như Tô Đồng Diệu nói, không bị thương.
Trình Kiêu ở bên ngoài cũng được Tô Cần kiểm tra, quả thật không bị thương.
Lần này, bọn họ đều trố mắt.
Không bị thương, sao trên người lại nhiều m.á.u thế?
Không bị thương thì sao lại hôn mê?
Chẳng lẽ m.á.u trên người là của người khác?
Nhưng là của ai?
Lúc này Tô Vãn Vãn cũng đã bình tĩnh lại, vừa rồi cô bé rất sợ hãi, hoảng hốt loạn lên, nên không còn chút lý trí nào.
Lúc này, lý trí mới chậm rãi trở lại, cô bé mới nhớ lại lúc mới bước vào nhà họ Trình, nhìn vũng m.á.u ở chỗ báo săn.
Chẳng lẽ, m.á.u trên người mẹ con nhà họ Trình là của Báo Săn?
Tưởng tượng đến cảnh Báo Săn nằm giữa vũng máu, lúc ấy bởi vì quan tâm đến vết thương của Trình Kiêu nên cô bé không có qua nhìn xem Báo Săn còn sống hay không, trong lòng đau như d.a.o cắt.
Báo Săn và Tia Chớp đều được Trình Kiêu ôm về một con cậu nhóc nuôi, một con cho cô bé nuôi. Hai chú chó này là anh em, ở trong lòng cô bé, vị trí của Báo Săn cũng quan trọng như Tia Chớp vậy.
Cô tưởng tượng có thể Báo Săn đã chết, vì cứu chủ mà chết, Tô Vãn Vãn không nhịn được mà khóc lên.
Tô Kiến Quốc thấy Vãn Vãn khóc, trong lòng đau muốn chết, ôm lấy cô bé dỗ dành.
Vãn Vãn bèn sà vào lòng anh cả, khóc rất thương tâm Không biết cuối cùng tình huống lúc này ra sao, Báo Săn đã chết, hai mẹ con nhà họ Trình thì hôn mê.
Cái kẻ Lương Lại Tử kia đã làm chuyện gì mà khiến cho nhà họ Trình xảy ra việc lớn như vậy?
Có phải gã cố ý chọn lúc nhà bọn họ đi ra ngoài rồi mới lẻn tới nhà họ Trình không?
Một năm trước Lương Lại Tử định lẻn vào nhà họ Trình, lúc bị Trình Kiêu lấy d.a.o ngăn lại, nhà họ đã lo rằng chuyện này sẽ xảy ra lần nữa.
Trình Kiêu ôm chó về cũng vì muốn ngăn chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, không ngờ chuyện vẫn xảy ra.
Cái tên Lương Lại Tử kia lại lẻn vào nhà họ Trình, nhất định là gã muốn ức hϊếp mẹ Trình, nếu không gã lẻn vào nhà họ Trình làm gì?
Cũng không biết mẹ Trình có bị gã ức hϊếp hay không?
Cô bé nghĩ lại cái c.h.ế.t của mẹ Trình ở trong sách, nếu không qua đời ngoài ý muốn thì mẹ Trình cũng sẽ bị Lương Lại Tử ức hϊếp, cuối cùng là tự sát sao?
Cũng không biết Trình Kiêu trong sách có bế chó về không, Báo Săn có tồn tại hay không.
Càng nghĩ, trong lòng cô bé lại càng hoảng, đồng thời tim cô bé lại càng đau.
Khi thấy Tô Vãn Vãn khóc, trong lòng Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng không dễ chịu là bao.
Chuyện mẹ con nhà họ Trình té xỉu khiến bọn họ cũng rất khó chịu.
Trong lòng ông Sơn Thúc lại càng khó chịu hơn, ông ấy là người quản lý, thế nhưng lại xảy ra chuyện lớn như vậy, có liên quan đến mạng người, sao ông ấy có thể không giận được chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-243.html.]
Hận không thể lập tức đi bổ cái tên Lương Lại Tử kia.
"Xe kéo đến đây, nhanh!" Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của người dân.
Vãn Vãn cũng chạy ra ngoài: "Con cũng muốn đi!"
Lục Tư Hoa nói: "Vãn Vãn, con không cần đi đâu, ở nhà chờ ba mẹ, ba mẹ sẽ mang tin tức tốt về."
Tô Vãn Vãn lại lắc đầu, cô bé nhất định phải đi, cô bé muốn biết được tin tức của mẹ con nhà họ Trình sớm nhất.
Cô bé quá sợ hãi tình tiết trong sách sẽ xuất hiện, cuối cùng mẹ Trình không đợi được Trình Kiêu trưởng thành đã qua đời.
Cô bé chỉ hy vọng mẹ Trình có thể khỏe mạnh ở bên Trình Kiêu cho đến khi trưởng thành, không muốn đến cuối cùng tính cách của Trình Kiêu sẽ trở nên lập dị như vậy.
Nếu như có mẹ Trình ở bên cạnh cậu ấy, dạy dỗ cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không trở nên u ám như thế.
Mong rằng cậu ấy sẽ là một thiếu niên hoạt bát, vui vẻ trưởng thành, không có phiền muộn như thế.
Trình Kiêu đã đủ đáng thương rồi, ba đã mất, em gái duy nhất cũng mất tích, nếu như ngay cả mẹ Trình cũng qua đời, chuyện này sẽ là cú sốc lớn đến nhường nào với cậu ấy?
Vãn Vãn chỉ hy vọng cuộc đời của Trình Kiêu được hoàn hảo, đừng có nhiều tiếc nuối như vậy.
Tuổi thơ của cậu ấy đừng có nhiều bóng ma và tăm tối như vậy, cô bé mong rằng ánh sáng sẽ luôn đồng hành cùng cậu ấy.
"Vãn Vãn, nghe lời, bây giờ muộn quá rồi, con về cùng anh đi, sáng ngày mai là con có thể biết tin rồi, có được không?" Lục Tư Hoa khuyên cô bé.
Vãn Vãn vẫn lắc đầu, không, cô bé nhất định phải đi. Cô bé không muốn lo lắng thấp thỏm như vậy, mặc kệ kết quả như thế nào, cô bé đều muốn biết.
Lục Tư Hoa rất bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải bế cô bé cùng đi, ngồi lên máy kéo.
Trước khi lên máy kéo, Vãn Vãn quay đầu nhìn anh cả của mình, cô bé gọi: "Anh cả, đi xem Báo Săn giúp em với, cứu được thì cứu, em không muốn nó chết!"
Tô Kiến Quốc biết Vãn Vãn có tình cảm đặc biệt với Báo Săn và Tia Chớp, sẽ không bởi vì Báo Săn là chó của Trình Kiêu mà cô bé sẽ bỏ mặc. Cậu bé ra sức gật đầu: "Yên tâm, anh sẽ đi xem, chỉ cần cứu được, anh sẽ nghĩ cách để chú Đồng Diệu cứu nó."
Tô Vãn Vãn đã ngồi lên máy kéo, có sự bảo đảm của Tô Kiến Quốc, dường như sự lo lắng trong lòng cô bé đã bớt đi rất nhiều. Mặc kệ Báo Săn sống hay chết, cô bé đều sẽ không quên nó.
Hy vọng Báo Săn chỉ bị ngất đi chứ chưa chết, nếu như có thể cứu được là tốt nhất. Nếu như Trình Kiêu biết Báo Săn đã chết, chắc chắn cậu ấy sẽ rất đau lòng.
Trình Kiêu là một người nặng tình, cho dù là đối với người hay là đối với chó, thật ra tình cảm của cậu ấy đều rất chân thành. Chỉ có điều không thể hiện ra ngoài mà thôi.
Báo Săn ở bên cậu ấy chín tháng, nếu như c.h.ế.t đi, làm sao cậu ấy có thể chịu được.
DTV
Thế nên, Báo Săn không thể chết.
Tiễn Vãn Vãn xong, Tô Kiến Quốc thở dài một tiếng, cậu bé biết sự lo lắng của em gái.
Cậu bé đi về phía nhà họ Trình, đến ngoài cửa, người vây xem cũng đã dần dần giải tán sau khi mẹ con nhà họ Trình và Lương Lại Tử rời đi.
Đi vào cửa nhà họ Trình, nơi này có những giọt m.á.u lấm tấm, chắc hẳn đó đều là m.á.u trên người Báo Săn. Vừa rồi chú Đồng Diệu cũng đã nói, trên người mẹ con nhà họ Trình không có vết thương ngoài, không có vết thương ngoài đương nhiên cũng sẽ không có máu, vậy m.á.u tất nhiên là của Báo Săn.
Báo Săn còn nằm ở vị trí cũ, không hề dịch chuyển vị trí.
Cậu bé vừa đi vào đã nghe thấy một tiếng chó sủa "Gâu", nhìn sang thì thấy Tia Chớp đang ngồi xổm ở bên cạnh Báo Săn, không hề rời đi.
Nhìn thấy cậu bé đi tới, Tia Chớp lại kêu "Gâu" một tiếng, trong tiếng kêu ngập tràn bi thương tuyệt vọng.
Tô Kiến Quốc xót xa trong lòng, cậu bé có thể cảm nhận được sự đau buồn của Tia Chớp, Báo Săn là anh em của nó, là đồng bọn của nó, lúc này lại ngã trong vũng máu, chắc hẳn nó là đau khổ nhất.
Tia Chớp chạy tới, lại "Gâu" một tiếng nữa, ngậm lấy ống quần của Tô Kiến Quốc, chậm rãi dẫn cậu bé tới bên cạnh Báo Săn, lại dùng đầu dụi vào chân cậu bé, tiếp tục "Gâu" một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Báo Săn.
"Chú muốn anh cứu nó?" Tô Kiến Quốc đã chung đυ.ng với Tia Chớp được mấy tháng, cậu bé có thể hiểu một số động tác của nó.