Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 244
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:56:27
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tia Chớp "Gâu" một tiếng, ngửi ngửi trên người Báo Săn, lại nhìn sang phía cậu bé, trong ánh mắt kia ngập tràn hy vọng.
"Báo Săn chưa c.h.ế.t đúng không?" Trong lòng Tô Kiến Quốc không khỏi vui mừng, nếu như Báo Săn không chết, Vãn Vãn biết được tin tức này sẽ vui đến nhường nào.
Nhưng trong lòng cậu bé cũng chưa chắc chắn, lúc hỏi ra câu này, cậu bé đã ngồi xuống, tay sờ lên cơ thể Báo Săn. Cậu bé thăm dò ở trước mũi Báo Săn, lại sờ vị trí trái tim của nó, cậu bé cảm nhận được cơ thể của nó vẫn còn ẩm, không hề lạnh ngắt.
Vẫn cứu được.
Chưa chết?
Trong lòng vui mừng, cậu ấy đã ôm Báo Săn lên, sau đó kêu một tiếng: "Tia Chớp, đuổi theo"
Tia Chớp vốn đang ngồi xổm ở bên cạnh Báo Săn, cùng lúc Tô Kiến Quốc ôm lấy Báo Săn thì nó cũng đã bật dậy, Kiến Quốc vừa kêu như vậy, nó lập tức đi theo.
Tô Kiến Quốc chạy rất nhanh, Tia Chớp cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đi qua đoạn đường này, rất nhanh đã tới phòng khám.
Tô Đồng Diệu thu dọn dụng cụ xong, đang chuẩn bị đóng cửa đi ngủ.
Đột nhiên nhìn thấy có một người chạy vào từ bên ngoài như một cơn gió, hô hào: "Mau, mau cứu nó!"
Tô Đồng Diệu tưởng rằng lại là ai bị thương, đã chuẩn bị sẵn sàng, vội vàng đón lấy, vừa nhìn vào trên tay cậu bé thì lập tức ngẩn ra.
Một con chó?
Anh ấy ra sức dụi mắt, tưởng rằng nhìn nhầm.
"Chú Đồng Diệu, mau, cứu nó." Tô Kiến Quốc thúc giục anh ấy.
Tô Đồng Diệu nói thăm dò: "Một con... chó?"
"Đúng vậy, mau cứu Báo Săn với ạ, nó không thể c.h.ế.t được, nếu c.h.ế.t em gái cháu sẽ đau lòng lắm." Tô Kiến Quốc lại giục.
Lúc này Tô Đồng Diệu đã biết, hóa ra họ thật sự muốn anh ấy cứu một con chó, không phải là ảo giác của anh ấy, cũng không phải anh ấy nghĩ nhầm.
"Đây là một con ch.ó trung thành cứu chủ, nếu như không có nó cứu mẹ con Trình Kiêu, e rằng mẹ con Trình Kiêu đã gặp nguy hiểm rồi!" Tô Kiến Quốc hơi thút thít.
Bàn tay vốn đang ngập ngừng của Tô Đồng Diệu dừng lại, sau đó đón lấy con ch.ó kia. Đối với một con ch.ó trung thành như vậy, trong lòng anh ấy có một chút kính nể không nói nên lời.
Anh ấy cũng biết, chó vốn là loài trung thành nhất, từ góc độ con người mà nói thì có lẽ sẽ không thể nào hiểu được sự trung thành với chủ ấy. Nhưng đối với chó mà nói, sự an toàn của chủ có thể đặt ở vị trí thứ nhất. Một con ch.ó vì cứu chủ mà bị thương nặng như vậy, anh ấy không có lý do không cứu.
Cho dù không có tiền, anh ấy cũng cứu.
Trước giờ anh ấy luôn kính nể những người trung thành, đương nhiên đối với chó cũng như vậy.
Tuy rằng anh ấy không phải bác sĩ thú y, chưa từng chữa bệnh cho động vật.
Nhưng động vật cũng giống người, anh ấy có thể chữa bệnh cho người, đương nhiên cũng có thể chữa thương cho chó.
Anh ấy tin tưởng y thuật của mình, cho dù người khác không tin tưởng y thuật của anh ấy.
Báo Săn được ôm đến trên chiếc giường nhỏ kia, bên dưới được Tô Đồng Diệu trải một tấm ga giường, sợ m.á.u của Báo Săn dính ra giường.
Có thể nói, Báo Săn bị thương rất nặng. Nhưng cũng may là chưa chết, đây là may mắn trong bất hạnh.
Tô Đồng Diệu cũng nghĩ trong lòng, con ch.ó này rất may mắn, dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể sống sót, không thể không nói đó là một loại vận may lớn.
"Chó bị người ta bỏ độc, lại bị đánh bằng gậy gộc, chấn thương bên trong nghiêm trọng" Sau khi kiểm tra, Tô Đồng Diệu cho ra kết luận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-244.html.]
"Bỏ độc?" Tô Kiến Quốc nghĩ đến tên Lương Lại Tử kia: "Là bị bỏ độc gì? Nghiêm trọng không?"
Tô Đồng Diệu nói: "May mà không phải thứ kịch độc gì, nếu không cho dù không chấn thương bên trong, mạng của con ch.ó này cũng không giữ được"
"Đó là độc gì?" Trong lòng Tô Kiến Quốc siết chặt.
Tô Đồng Diệu thở dài nói: "Chắc hẳn là người bỏ độc còn muốn ăn thịt nó nên cũng không bỏ kịch độc, mà là một loại thuốc mê"
Chỉ bỏ thuốc mê, đây đúng là một loại may mắn.
Hòn đá treo lơ lửng trong lòng Tô Kiến Quốc cuối cùng cũng hạ xuống, chắc chắn là Lương Lại Tử muốn đánh Báo Săn rồi ăn thịt nó nên mới không dùng loại độc khác, mà chỉ khiến nó bị ngất. Cũng là bởi vì chỉ bỏ thuốc mê nên ở thời điểm mấu chốt, Báo Săn đã vượt qua được tác dụng của thuốc mê đối với cơ thể nó, gắng gượng đứng ra cứu chủ.
DTV
Báo Săn và Tia Chớp là anh em, là bạn chơi tốt nhất, chắc chắn cũng là tim liền tim, tiếng kêu thảm thiết của Báo Săn đã thu hút Tia Chớp, lúc này mới giãy ra khỏi xích sắt, chạy ra ngoài cứu được Báo Săn, cắn Lương Lại Tử.
Vòng này chụp lấy vòng kia, nhân quả tuần hoàn, cuối cùng cứu được tính mạng của mẹ con nhà họ Trình.
Đây chỉ là suy đoán của Tô Kiến Quốc, cậu bé cũng chỉ đoán, không biết chân tướng ra sao. Nếu muốn biết chân tướng, cũng chỉ có thể đợi sau khi mẹ con nhà họ Trình tỉnh lại mới biết được.
Tô Đồng Diệu muốn làm phẫu thuật cho chó, đương nhiên Tô Kiến Quốc không thể quấy rầy anh ấy.
Cậu bé đi ra khỏi phòng khám thì thấy Tia Chớp ngồi xổm ở cửa, dường như đang bảo vệ gì đó.
Nhìn thấy cậu bé đi ra, Tia Chớp quay đầu lại nhìn về phía cậu bé, cậu bé nhìn thấy rõ ràng trong mắt Tia Chớp có nước mắt.
Tia Chớp đang rơi nước mắt vì Báo Săn ư?
Tô Kiến Quốc ngồi xổm xuống, xoa cái đầu lông xù của Tia Chớp: "Tia Chớp, yên tâm đi, Báo Săn không chết, bọn anh... sẽ cứu được nó" Dừng một lát: "Nó tốt như vậy, chắc chắn ông trời cũng sẽ không lấy mạng của nó."
Tia Chớp "Ư ử" một tiếng, đôi mắt ẩm ướt, nhẹ nhàng nằm xuống.
Mặc kệ là người hay là chó, ai cũng đều trung thành với bạn bè.
Tin tức Lương Lại Tử xông vào nhà họ Trình khiến hai mẹ con nhà họ Trình bị thương, con ch.ó Báo Săn kia anh dũng cứu chủ sống c.h.ế.t chưa rõ đã truyền khắp toàn bộ thôn Hạ Hà như một cơn gió.
Đương nhiên cũng truyền đến bên nhà nội nhà họ Tô, truyền đến lỗ tai của từng người trong nhà nội.
Khi đó bọn họ đang ăn cơm, nghe được tin tức này, bàn tay đang cầm đũa của Tô Thành Tài siết chặt lại, không lên tiếng.
Tô Đại Lực lại như đang hả hê, anh ta nói: "Con chó kia đáng chết, tại sao con ch.ó nhà thằng Hai không c.h.ế.t chứ? Đều đáng chết." Chuyện anh ta suýt nữa đã bị Tia Chớp cắn khiến anh ta ghi hận, cũng hận luôn cả Báo Săn.
Là chó, anh ta cũng hận.
Ông nội Tô nói: "Ăn cơm mà cũng không chặn nổi miệng của con, đó là một con ch.ó trung thành, chó trung thành cứu chủ thì không đáng chết"
Tô Đại Lực nói: "Tại sao lại không đáng c.h.ế.t chứ?
Chẳng phải con ch.ó nhà thằng Hai cũng trung thành với chủ của nó đấy thôi? Suýt nữa nó đã cắn con, đáng chết!"
Bà nội Tô nói: "Một con ch.ó thôi mà, c.h.ế.t thì chết, có gì ghê gớm chứ."
"Mạng của chó cũng là mạng." Ông nội Tô nói: "Sau này chuyện bên nhà thằng Hai, hai người đừng làm trò cười cho tôi xem nữa, thằng Hai là con trai tôi, thằng Cả, đó là anh em của con Tô Đại Lực khế nói: "Chẳng phải nó đã cắt đứt quan hệ với con rồi còn gì? Nó không nhận người anh là con đây, tại sao con phải nhận nó?"
Nhìn dáng vẻ khốn nạn kia của anh ta, ông nội Tô lại cảm thấy đau đầu, ông ấy nói với Tô Thành Tài: "Thằng Ba, con đừng có học anh cả con, phải tốt với thằng Hai một chút, hiểu chưa? Con đối xử tốt với nó, nó sẽ không quên con, dù sao con cũng là em trai của nó, kiểu gì nó cũng sẽ nhớ tới con"
Tô Thành Tài: "Ba, con biết"
Tô Vũ Đình được bà nội Tô đút cơm, hưởng thụ loại cảm giác vui sướиɠ khi được người khác đút cho ăn, đối với cuộc trò chuyện của bọn họ, cô bé chỉ nghe một chút, không hề muốn tham dự vào.
Ở kiếp thứ nhất, chú ba là người hộ vệ trung thành của nhà chú Hai, chẳng phải là vì bên nhà chú Hai có một người anh rể có quan hệ thôi sao?