Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 245
Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:56:30
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn có một người kết nghĩa là chủ tịch huyện thôi mà?
Có gì mà khiến chú ba phải nịnh nọt lấy lòng?
Kiếp thứ hai lúc sống lại, cô bé cho rằng có thể kéo chú ba này về phía mình, bởi vì cô bé trải qua một cuộc sống tốt hơn Tô Vãn Vãn, không ngờ chú ấy lại cưới một người phụ nữ có thân phận địa vị, còn leo cao hơn cô bé.
Cô bé không dám đắc tội chú ấy.
Cô bé cho rằng chú ấy thật lòng với nhà chú Hai, không ngờ cũng không thấy chú ấy nâng đỡ nhà chú Hai, mà sau khi lấy mất công việc vốn thuộc về chú Hai, từ đó chú ấy đã đi tới độ cao mà cô bé trèo không đến.
Đúng rồi, chắc hẳn bây giờ chú Hai đã có công việc rồi nhỉ? Nhớ là công việc của chú Hai được quyết định vào cuối năm nay.
Khóe miệng cô bé nhếch lên một nụ cười, nếu như nói chuyện này cho bà nội, sẽ là kết quả như thế nào đây?
DTV
Có chút mong chờ muốn biết kết quả của chuyện này.
"Nghe nói, mẹ con nhà họ Trình cũng chưa rõ sống chết" Tô Thành Tài nói một câu.
Ông nội Tô nói: "Thật đáng tiếc, thằng bé nhà họ Trình kia.." Thở dài một tiếng.
Thằng bé nhà họ Trình? Đang nói Trình Kiêu ư?
Ánh mắt của Tô Vũ Đình sáng rực lên, đó chính là người sẽ cặp với Tô Vãn Vãn đấy, kiếp thứ nhất Trình Kiêu trở thành nhà giàu nhất huyện Nghi An, kiếp thứ hai hình như là...
Chắc hẳn mẹ cậu ấy sẽ qua đời trong mấy ngày này nhỉ? Còn cả con ch.ó kia, cô ấy nhớ hình như là c.h.ế.t tại chỗ.
Cô ấy phải tìm thời gian đi an ủi cậu ấy một chút, xuất hiện để cậu ấy quen mặt, nếu được thì nói không chừng..
Chỉ cần vừa nghĩ đến khả năng sẽ lấy lòng được Trình Kiêu, thậm chí trở thành bạn của cậu ấy, trong lòng cô ấy đã có một ngọn lửa nóng không nói nên lời.
Nhà giàu nhất huyện Nghi An đấy, đó không phải là người bình thường đâu.
Tô Vãn Vãn không hề biết rằng, trong lòng Tô Vũ Đình đã bắt đầu nhắm vào Trình Kiêu, cô bé vẫn luôn trực ở bệnh viện, cả đêm không về nhà.
Cô bé rất lo lắng cho mẹ con nhà họ Trình, sợ bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bác sĩ đã khám xong, nói rằng không có vết thương ngoài, cũng không có tổn thương bên trong.
Vậy là tốt rồi, không bị thương thì tốt.
Cô bé ngáp một cái, hơi mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì, không để cho mình ngủ thϊếp đi.
Nhưng cơn buồn ngủ lại tìm tới cô bé, cô bé có chút mơ mơ màng màng.
Trình Kiêu mơ một giấc mơ, trong mơ hỗn loạn, cảnh tượng tán loạn khắp nơi trong đầu cậu ấy.
Rực rỡ lạ lùng.
Cậu ấy chợt bừng tỉnh, ngồi dậy từ trên giường, trên mặt toàn là mồ hôi.
"Anh Trình Kiêu?" Động tác của cậu ấy đã đánh thức Tô Vãn Vãn, cô bé mơ màng dụi mắt.
Trình Kiêu nhìn về phía cô bé, ánh mắt có chút mờ mit.
Báo Săn.
Trong đầu cậu ấy chỉ có một ý nghĩ, Báo Săn c.h.ế.t rôi!
"Anh Trình Kiêu!" Tô Vãn Vãn khịt mũi, lo lắng hỏi: "Anh thấy sao rồi?"
Dường như Trình Kiêu bỗng thấy tỉnh táo hẳn ra, cuối cùng cậu ấy cũng được gặp Vãn Vãn rồi. Cậu ấy ra sức chớp mắt: "Vãn Vãn?"
Tô Vãn Vãn nói: "Anh Trình Kiêu, là em đây, anh có bị gì nghiêm trọng lắm không?", tiếp tục hỏi: "Đầu có còn choáng không? Bác sĩ bảo anh và mẹ Trình đều bị choáng"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-245.html.]
Giọng nói non nớt êm dịu khiến Trình Kiêu cuối cùng cũng thấy mình tỉnh táo hơn rất nhiều.
Người đang đứng trước mặt cậu ấy thực sự là Vãn Vãn.
Đầu cậu như muốn nổ tung, một loạt thông tin không ngừng chạy trong não, phút chốc vỡ ra khiến cậu ấy gần như sắp nổ tung.
Cậu ấy đột nhiên ôm Vãn Vãn vào lòng: "Vãn Vãn em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Người đang ôm cô run rẩy kịch liệt như thể đã gặp phải chuyện gì vô cùng đáng sợ.
Tô Vãn Vãn chớp chớp mắt, cũng chẳng hiểu Trình Kiêu bị gì, sao tự dưng lại sợ hãi như thế?
Lẽ nào Trình Kiêu sợ Báo Săn c.h.ế.t rồi ư? Chắc chắn là cậu ấy lại nhớ tới Báo Săn rồi.
Cô bé cũng không rõ Báo Săn sống c.h.ế.t thế nào.
Nhưng Trình Kiêu không biết suy nghĩ hiện tại của Vãn Vãn lại là thầm xót thương Báo Săn, cậu ấy chỉ ôm khư khư Vãn Vãn không chịu buông.
Tô Vãn Vãn cứ để mặc cậu ấy ôm, cô bé luôn có cảm giác hình như Trình Kiêu đang sợ hãi gì đó. Cô bé không muốn cậu ấy ôm lấy tiếc hận trong lòng, nếu như ôm cô bé có thể giúp cậu ấy bình tĩnh lại thì cô bé bằng lòng để cậu ấy ôm.
"Anh Trình Kiêu" Vãn Vãn gọi, giọng nói của cô bé dường như có thể thực sự trấn an người khác.
Trong lòng Trình Kiêu đã an tâm hơn nhiều, nhìn thấy đôi mắt chớp liên tục của Vãn Vãn, cậu ấy đột nhiên bật cười. Cậu ấy nghĩ chỉ bởi một giấc mơ mà bản thân lại nảy sinh những cảm xúc không đáng như vậy, quả đúng là không giống mình chút nào.
"Vãn Vãn bị dọa sợ rồi phải không?" Trình Kiêu hỏi cô bé, nhưng tay lại chạm vào trán cô bé, cảm thấy tóc cô bé rất mềm.
Giấc mộng đó quả là đáng sợ, Vãn Vãn trong mơ không còn nữa.
Hơn nữa trong giấc mơ cũng chẳng có Báo Săn, chẳng có Tia Chớp, đến cả tình cảnh của nhà chú hai bên họ Tô cũng khác hẳn trong mơ.
Cậu ấy nghĩ mình đã mơ thấy một cơn ác mộng, mơ một giấc mơ khiến người ta sợ hãi. Trong giấc mơ, mẹ cậu ấy mất rồi, Vãn Vãn cũng rời xa, cậu ấy mất cả đời vẫn không tìm được em gái mình.
Cậu ấy trong giấc mơ luôn khư khư cái suy nghĩ báo thù, đối tượng trả thù lại chính là chị họ Tô Tảo Tảo của Vãn Vãn, đúng là khó lòng tưởng tượng.
"Vãn Vãn, mẹ anh, bà ấy.." Vừa nghĩ đến mẹ, trong lòng Trình Kiêu đã dấy lên một nỗi đau khó diễn tả bằng lời.
Chuyện xảy ra hôm qua đáng sợ y như trong giấc mơ.
Nhưng khác là, trong mơ không có Báo Săn bảo vệ chủ, Báo Săn ngoài đời đã điên cuồng bảo vệ cậu ấy và mẹ.
Chỉ cần nghĩ đến Báo Săn, trong lòng cậu lại thấy bức bối khó tả. Lúc ấy, Báo Săn đã ngã xuống trong vũng máu, bất động, cậu ấy muốn đến kiểm tra nhưng lại bị Lương Lại Tử đánh ngã ra đất, không sao đứng dậy được.
Cuối cùng, ngất lịm lúc nào không hay, cũng chẳng rõ rốt cuộc mẹ thế nào rồi.
"Em bảo anh cả đi trông Báo Săn rồi, chỉ cần cứu được, chắc chắn anh cả sẽ cứu Báo Săn, anh không cần lo lắng đâu. Cả anh và thím đều không sao cả, hai người đều ổn cả."
Mẹ Trình còn tỉnh lại trước cả Trình Kiêu. Chị ấy vốn ở chung phòng bệnh với Trình Kiêu, nhưng sau đó đã ra ngoài với Lục Tư Hoa, đến giờ vẫn chưa về.
Vì giấc mơ đó nên mãi đến trưa Trình Kiêu mới tỉnh lại, nhưng cậu ấy không biết, lại cứ tưởng mẹ mình xảy ra chuyện rồi.
Giờ nghe được lời khẳng định của Vãn Vãn với mình, cậu ấy vừa thấy yên tâm lại không khỏi lo lắng.
Giấc mơ ấy quá kì lạ, lạ đến mức khiến trong lòng cậu ấy bỗng xuất hiện một sự lo lắng vô hình. Cậu ấy vừa lo mẹ sẽ gặp chuyện chẳng lành, vừa lo Vãn Vãn xảy ra chuyện, lúc nào cũng có cảm giác như sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy đến.
Dù cho lúc này đầu óc cậu ấy vẫn còn lơ mơ, chuyện xảy ra trong giấc mơ cũng không thực sự nhớ rõ, sau khi tỉnh lại, cậu ấy cũng chỉ còn nhớ có lẽ mẹ sẽ gặp chuyện chẳng lành, Vãn Vãn sẽ xảy ra chuyện, những cái khác cậu ấy đã gần như quên hết.
Một lúc lâu sau khi tỉnh lại, dường như đến cả giấc mơ vẫn còn nhớ được mang máng trước đó cũng đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Anh mơ thấy..." Cậu ấy mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra câu đó.
Cậu ấy sợ sẽ dọa Vãn Vãn sợ, cô bé vẫn còn nhỏ như vậy, không hiểu gì hết.
Tô Vãn Vãn vâng một tiếng, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Trình Kiêu. Cô bé vẫn luôn thấy từ sau khi tỉnh lại, cậu ấy có gì đó rất lạ, nhưng lại chẳng nói được lạ chỗ nào, chớp mắt lại thấy cậu ấy vẫn rất bình thường.
"Anh mơ thấy gì vậy ạ, anh Trình Kiêu?" Tô Vãn Vãn thử dò hỏi cậu ấy.