Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 249

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:40:41
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có trời mới biết khi Lương Lại Tử lẻn vào nhà, mò lên giường chị ấy, hết ôm lại hôn rồi sờ, rồi lại muốn cởϊ qυầи áo của chị ấy ra, chị ấy đã chán ghét cỡ nào.

Chị ấy suýt chút nữa đã nôn mửa.

Nếu không phải sau cùng Trình Kiêu đã xách d.a.o chạy vào thì chắc chẳng ai biết rốt cuộc chuyện sẽ thành ra thế nào, chắc chắn Lương Lại Tử sẽ được như ý rồi.

"Cái loại như vậy nên cắt đứt gân tay gân chân, chứ bỏ tù thì hời cho gã quá." Tô Kiến Binh vừa giận dữ vừa bất bình nói.

Tô Kiến Quốc nói: "Đến khi gã bị bắt vào tù, với tội cưỡиɠ ɠiαи thì cũng chẳng thoát được sự trừng phạt của ủy ban cách mạng đâu. Đến lúc đó thì đâu chỉ đơn giản là ngồi tù, dù gã có ra tù thì chào đón gã còn là ủy ban cách mạng nữa kìa, rồi gã cũng sống không bằng c.h.ế.t mà thôi"

Trình Kiêu đứng đó không nói tiếng nào, cậu ấy chỉ siết chặt nắm đấm, đến nỗi mà phần móng đã cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng cậu ấy cũng chẳng cảm nhận được sự đau đớn.

Lương Lại Tử, cậu ấy sẽ không bỏ qua cho gã. Kiến Binh nói không sai, chỉ bị bắt nhốt vào tù thôi thì hời cho gã quá.

Tô Vãn Vãn bước đến nắm tay cậu ấy, cô bé dùng bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm chặt của cậu ấy ra. Cô bé gọi: "Anh Trình Kiêu..."

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Vãn Vãn, Trình Kiêu sợ mình sẽ dọa cô bé nên đã nở nụ cười: "Anh ổn mà, đừng lo."

Tô Vãn Vãn thực sự thấy hơi lo cho cậu ấy, mặc dù mẹ Trình đã được cứu, cũng có vẻ như là đã thoát khỏi tử kiếp được miêu tả trong sách, nhưng cô bé vẫn thấy rất lo.

Liệu tâm lý Trình Kiêu có vì chuyện này mà trở nên vặn vẹo hay không? Liệu có vì hận Lương Lại Tử mà cuối cùng lại đi vào con đường trả thù hay không?

Trả thù không phải xấu, cô bé cũng thấy Lương Lại Tử sống quá thoải mái rồi nhưng trả thù cũng phải dựa trên điều kiện không tự làm tổn thương mình.

Cô bé thực sự không mong cuối cùng Trình Kiêu lại hại địch hại cả mình.

Loại người như Lương Lại Tử không đáng để cậu ấy tự làm đau mình, dù có mười cái thứ vô lại ấy cũng chẳng bằng một ngón tay của Trình Kiêu.

"Anh Trình Kiêu, em lo cho anh đó." Tô Vãn Vãn nói khẽ.

Nghe cô bé nói vậy, mọi phiền muộn trong lòng Trình Kiêu phút chốc tan biến: "Anh sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu, Vãn Vãn đừng sợ."

Tô Vãn Vãn "vâng" một tiếng nhưng bàn tay nắm lấy tay cậu ấy lại siết chặt, không muốn buông ra.

Chẳng mấy chốc chuyện Lương Lại Tử định đột nhập nhà họ Trình cưỡиɠ ɠiαи mẹ Trình ở thôn Hạ Hà đã lan truyền trăm ngả.

Mặc dù hành động đó của Lương Lại Tử là sai, bị bắt vào cục cảnh sát cũng là đúng người đúng tội, thế nhưng cũng có người truyền ra bên ngoài lời khai ở đội khăn đỏ của gã, thậm chí là cả lời khai mẹ Trình hẹn gã, mẹ Trình không chịu nổi cô đơn, muốn vụиɠ ŧяộʍ với đàn ông nên mới hẹn gã của Lương Lại Tử cũng bị đồn xa.

Lời khai này tất nhiên là giả, ai cũng tự hiểu được, dù gì thì mặc dù không ai tận mắt thấy được chuyện xảy ra ở nhà họ Trình khi ấy nhưng lại có rất nhiều người nhìn thấy cảnh m.á.u me đầy đất.

Thế thì lời khai kia sao mà lại thành thật được.

Nhưng vẫn có kẻ cho rằng, nếu không phải góa phụ họ Trình sắc nước hương trời thì sao mà Lương Lại Tử lại ngó ngàng đến chị ấy cho được?

Chưa biết chừng chị ấy lại thực sự có ý nghĩ như vậy.

Miệng ở trên mặt, ai thích nói sao chẳng được.

Lúc mẹ Trình nghe được lời đồn đó, chị ấy tức sôi máu.

Trình Kiêu thậm chí còn vì lời đồn đó mà cầm d.a.o phay đứng dưới gốc đa tuyên bố: "Ai dám gán tội cho mẹ tôi, tôi sẽ làm thịt kẻ đó!"

Những kẻ đứng dưới gốc đa mồm năm miệng mười bị cậu ấy nói vậy cũng tự khắc im miệng.

Mặc dù Trình Kiêu còn nhỏ song ánh mắt khi đó của cậu ấy đáng sợ vô cùng, ai mà biết liệu có định trả thù họ thật hay không.

Đứa bé này khắp người đều toát lên tà tính.

Khá rợn người.

Sau khi bên nhà cổ nghe được chuyện này, Tô Đại Lực nói: "Trình Kiêu này đáng sợ thật, đúng là biếи ŧɦái y như bố nó"

Ông nội Tô nói: "Đại Lực, ít nói mấy câu kiểu đó đi. Dù Trình Phương có thế nào thì nó cũng c.h.ế.t rồi, người đã c.h.ế.t đừng nên nói năng lung tung"

Tô Đại Lực không nói thêm gì, đúng thật là không nên nói câu như thế về người chết.

Anh ta rùng mình, nhìn quanh một lượt, thấy hơi sợ.

Bàn tay cầm đũa của Tô Thành Tài cũng siết nhẹ.

Nhưng Tô Vũ Đình lại như chẳng nghe được gì, chỉ vào đĩa thịt trước mặt bảo bà nội Tô: "Bà nội, con muốn ăn."

Bà nội Tô hào phóng bê cả đĩa thịt đến trước mặt cô bé.

Chiếc đũa đưa ra của Tô Kiến Hoành khựng lại, giận dỗi trợn trắng mắt.

Tô Vũ Đình lại nở nụ cười đắc ý với cậu nhóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-249.html.]

DTV

Vừa ăn thịt cô bé vừa nghĩ thầm: "Hình như có gì đó không đúng lắm, liệu mẹ Trình có còn tự sát nữa hay không?"

Nếu lời đồn của đám thôn dân ngày càng trở nên quá quắt, liệu có giống như kiếp trước, c.h.ế.t ngay trong mấy hôm sau hay không?

Chuyện mẹ Trình suýt chút c.h.ế.t dưới tay của Lương Lại Tử đã khơi gợi sự đồng cảm của rất nhiều người đồng thời cũng để lại nỗi bất an khôn tả trong lòng rất nhiều người.

Trong đó có Tô Thành Tài.

Anh ta còn tưởng có thể gạt được tất cả tình trạng của mình nhưng lại không hề hay biết trong mắt hai người, nó đã được phóng đại lên vô hạn. Một trong số đó là người cha già của anh ta - ông Tô, người còn lại là cháu gái của anh ta Tô Vũ Đình.

Tô Vũ Đình nhận ra sự khác thường của chú ấy là bởi cô bé vẫn luôn quan sát anh ta. Trong mắt cô bé, sau này anh ta sẽ là chú ba không ai sánh bằng đứng nơi cao cao tại thượng, cô bé không dám tùy tiện lơ là, chỉ cần có cơ hội, sẽ để mắt đến chú ấy.

Sao cô bé có thể bỏ qua cơ hội quan sát Tô Thành Tài này được? Đây là cơ hội sinh tồn liên quan tương lai của Tô Vũ Đình. Cô bé vừa sợ chú ba vừa mong có thể thu phục chú ấy.

Ở kiếp đầu tiên, chú ba này đã có công lớn với bên nhà chú hai. Cũng có thể là vì Tô Vãn Vãn quá may mắn, nên người chủ ba không có lợi không làm này mới một lòng phò tá cho bên nhà họ.

Trong kiếp đầu tiên sống lại, nhà chú hai đã thua, chú ba không có cơ hội để lấy được lợi lộc gì từ họ nên dĩ nhiên cũng sẽ chọn không giúp nhà chú hai.

Nhưng cô bé lại muốn chú ba ra sức giúp đỡ nhà mình. Dù gì thì sau này chú ba cũng sẽ trèo lên vị trí cao hơn cả cô bé nên cô bé không thể từ bỏ được. Trong tương lai, sau khi kì thi đại học được tổ chức trở lại, chú ba đã được vào đại học trên Kinh Thành với tư cách là thủ khoa thi đại học ở huyện Nghi An và trở thành một trong những nhân tài tiền đồ xán lạn tại đó.

Cả hai kiếp đều là vậy.

Sinh viên khóa 77 và khóa 78 chỉ cần không tự tìm đường c.h.ế.t thì đều là người có chỗ đứng trong xã hội.

Cô bé không thể không thừa nhận, chú ba thực sự rất giỏi. Chú ấy thực sự là người hám lợi nhưng buộc lòng phải công nhận chú ấy là là người có tài.

Ngoại trừ Tô Vũ Đình, dĩ nhiên người hiểu rõ Tô Thành Tài còn lại chính là người cha già của anh ta - ông Tô.

Dù sao thì cũng chẳng ai hiểu con bằng cha, sao ông ấy lại không biết con mình thế nào được.

Con trai nhỏ bình tĩnh, làm gì cũng suy nghĩ trước rồi mới hành động. Hành động khác thường suốt hai hôm của anh ta có thể giấu được bà Tô chứ không giấu nổi ông ấy.

Con trai hai hôm nay rất lạ, ăn cơm thì cứ ngồi ngây ra đó, bình thường lại đột nhiên căng thẳng. Sự quái lạ như vậy thực sự quá bất thường.

Ông Tô đã tìm gặp Tô Thành Tài, lúc dẫn anh ta đến phòng mình lại hỏi: "Ba, mấy hôm nay con sao thế?

Có tâm sự gì à?"

Tô Thành Tài lắc đầu, liên tục nói không ạ.

Ông Tô đáp: "Con khỏi phải lừa cha, cha đã quan sát dáng vẻ của con hai hôm rồi, có gì đó lạ lắm. Liệu có phải.." Ông ấy ngập ngừng: "Có phải con đã làm chuyện gì có liên quan đến bên thằng hai không?"

Tô Thành Tài chối: "Đâu có, cha, không sao đâu. Sao con có thể làm ra chuyện xấu gì được. Chuyện có lỗi với anh hai thì càng không"

Ông Tô nhìn Tô Thành Tài đầy nghi ngờ, con trai út giống hệt như ông ấy, làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới nghĩ lui mới thực sự bắt tay vào thực hiện. Nhưng nếu đã không làm gì thì tại sao mấy hôm nay anh ta lại cứ đứng ngồi không yên như vậy?

Không đúng, chắc chắn là đã làm gì rồi. Trực giác mách bảo ông ấy, chắc chắn có liên quan đến chuyện Lương Lại Tử phạm tội cưỡиɠ ɠiαи xôn xao đồn thổi suốt mấy hôm nay.

"Ba, con nói thật với bố đi, có phải con đã làm gì rồi không?" Ông Tô nhìn Tô Thành Tài lại thấy anh ta đang cắn răng không nói gì. Ông ấy ngẫm nghĩ mãi mới nói tiếp: "Có phải có liên quan đến Lương Lại Tử không?"

Tô Thành Tài cắn răng sống c.h.ế.t không chịu nói.

Ông Tô bỗng tỉnh ngộ, con trai út của ông ấy thông minh quá nên sẽ có lúc bị thông minh hại ngược lại.

Thỉnh thoảng ông ấy nghĩ có khi đứa con trai này của mình lại bị chúng dạy hư thật. Thông minh không xấu nhưng kẻ khác cũng đâu ngu. Khoan nói đến người khác, đơn cử như con thứ hai của ông ấy. Trong lòng ông ấy và bạn già, thằng hai chắc chắn là một đứa trẻ hiền lành, khờ khạo, không lanh lợi như thằng cả, cũng không khéo léo như thằng ba. Nhưng thằng hai có ngu thật không? E là không. Chẳng qua là nó đã đặt hết tình nghĩa và chữ hiếu lên đầu mà thôi. Nếu họ lợi dụng tình cảm mà thằng hai dành cho bố mẹ và anh em một cách quá đáng, thì sau này, khi đã thất vọng đến cùng cực, nó ắt sẽ không nể tình nghĩa, hiếu đạo với họ nữa.

Nghĩ kĩ thì chính vì có lòng hiếu thảo và trọng tình trọng nghĩ của thằng hai, nên nhà họ Lục mới chịu ra tay giúp đỡ ông ấy khi gặp khó khăn.

Có lẽ sau này cũng sẽ giúp cho cả thằng ba.

Đó là cảm nhận sâu của ông Tô, trước đó ông ấy đã làm sai, sai quá sai.

Ông ấy đã quá coi trọng thằng ba, muốn thằng ba đứng trên người khác, về sau có thể kéo cả những con cháu khác của nhà họ Lục tiến lên. Ông cho rằng thằng hai quá trung thực, khả năng làm nên trò trống gì không cao, nên có nhiều lúc đều nghiêng hẳn về phía thằng ba.

Giờ thằng hai đã ra riêng, cuộc sống ngày một tốt hơn, nhưng cũng càng lúc càng thất vọng với bên nhà cũ, chỉ e chút xíu tình nghĩa kia có lẽ cũng đang dần bị bào mòn. Nếu như thằng ba thực sự làm chuyện có lỗi với thằng hai, sau này có muốn anh em họ giúp đỡ lẫn nhau, thì kiểu gì thằng hai cũng quả quyết từ chối lời thỉnh cầu của thằng ba. Có khi đến cả người làm cha như ông ấy xin xỏ cũng sẽ bị cự tuyệt, không nể nang tình nghĩa gì.

Giống như mấy tháng trước, thằng hai đã dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với thằng cả vì chuyện Vãn Vãn bị đẩy ngã vậy.

Ông ấy còn cứ nghĩ thằng hai chỉ nói miệng vậy thôi, nào ngờ nó lại báo lên thôn ủy thật, còn báo cáo cả với bí thư chi bộ và đại đội trưởng, e là cả văn thư cũng báo xong rồi.

Lúc ấy ông Tô mới hối hận nói không nên lời.

Ông ấy mong anh em trong nhà thân thiết, hòa hợp, nhưng e là chúng đã rạn nứt từ lâu rồi.

Chuyện khiến ông ấy cực kì buồn rầu và khó chịu.

Các con của ông ấy lẽ ra phải tương thân tương ái mới phải.

"Thành Tài à, bố đã phân tích cho con nghe rồi, con nhất định phải giữ quan hệ tốt với anh hai con, sao con lại không nghe lời bố vậy hả?" Ông Tô cũng chẳng biết nên làm sao: "Không chỉ là anh hai con đâu, cả con và anh cả cũng phải giữ mối quan hệ tốt nữa. Mấy anh em bọn con phải hòa thuận với nhau, ra trận có bố có con, đánh nhau có anh có em, con hiểu đạo lí này chứ?"

Loading...