Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 250
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:40:43
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc ông Tô nói những lời này, trong giọng đã pha chút nghẹn ngào.
Ông ấy thực sự mong sao ba đứa con trai của mình có thể sống tử tế với nhau.
Tô Thành Tài vẫn không nói gì.
Ông Tô nói: "Ba à, nếu con thực sự làm gì có lỗi với anh hai con thật thì... con cứ nói với bố... Dù bố có phải đặt cược cái mạng già này cũng sẽ bảo vệ con, bảo vệ sự trong sạch của con trong mắt anh hai con. Dù sau này chuyện có vỡ lở thì cũng...
"Bố à, con không làm gì có lỗi với anh hai cả, một chút cũng không" Tô Thành Tài nói với giọng kiên định.
"Thực sự không có chứ?" Ông Tô nhìn anh ta nghi ngai.
Tô Thành Tài đáp: "Không mà, thật sự đấy, chỉ là con... Lời đã đến miệng mà chẳng biết nói ra thế nào.
"Rốt cuộc là sao?" Con ngươi của ông Tô đã sắp rớt ra ngoài. "Ở trước mặt bố mà con còn định giấu nữa à? Để đợi sau này chuyện vỡ lở rồi cho anh hai con hận con mới thôi à? Giờ con nói cho bố nghe đi, rồi chúng ta có thể cùng nghĩ cách"
Tô Thành Tài khá giận nhưng thấy dáng vẻ giận dữ của ông Tô, anh ta lại cố nhịn rồi lầm bầm: "Bố, con thực sự chẳng làm gì có lỗi với anh hai cả, chưa bao giờ làm, bố hãy tin con đi." Anh ta cúi đầu xuống, mãi một lúc lâu sau mới ngẩng lên, thấy vẻ mặt đầy lo lắng của người cha già. Anh ta thở dài thườn thượt, bất lực không biết nói sao.
"Con đã tận mắt nhìn thấy Lương Lại Tử lẻn vào nhà họ Trình, tận mắt thấy gã làm loại chuyện hạ tiện với chị dâu nhà họ Trình. Con..." Anh ta vò tóc mình.
Lúc ấy anh ta thực sự đã bị cảnh tượng ấy dọa sợ mất mật, cũng từng nghĩ phải vào kiểm tra tình hình nhưng dường như Lương Lại Tử đã phát hiện ra anh ta. Anh ta quá sợ hãi nên đã bỏ chạy.
"Ý con là Lương Lại Tử đã trông thấy con à?" Ông Tô hỏi anh ta.
Tô Thành Tài vò đầu bứt tóc: "Lúc ấy con đã thấy gã lẻn vào nhà họ Trình nhưng con trốn không kĩ, gã đã quay lại nhưng có nhìn thấy con không thì con cũng không biết, chỉ có cảm giác như là gã đã thấy rồi thôi."
"Cũng có nghĩa là có thể gã đã biết là con ư?" Ông Tô lại hỏi.
Tô Thành Tài gật đầu, anh ta cũng không dám mơ đến chuyện Lương Lại Tử không thấy mình. Anh ta phải tính đến trường hợp xấu nhất là Lương Lại Tử đã thấy anh ta.
"Nếu để anh hai con biết được chuyện này, nó sẽ hận con lắm"
Tô Thành Tài há hốc mồm, mãi sau mới lên tiếng: "Con là em trai anh ấy, sao anh ấy có thể hận đứa em ruột này vì người ngoài được"
Ông Tô nói: "Con đó, chẳng hiểu anh hai con gì cả. Vị trí của nhà họ Trình trong lòng nó không hề thấp, nhóc con nhà đó còn từng cứu mạng Vãn Vãn, là ân nhân cứu mạng của cả nhà nó. Nó dọn ra riêng, xây nhà ở đối diện nhà họ Trình chắc cũng đã có suy tính tương tự. Con đã thấy Lương Lại Tử lẻn vào nhà họ Trình rồi còn len lén trốn đi, nếu lúc đó con gọi người khác đến thì chưa chắc nhà họ Trình đã suýt c.h.ế.t dưới tay của Lương Lại Tử như vậy rồi. Nếu lúc đó nhà anh hai con không về kịp, nếu con ch.ó nhà anh hai con không cắn Lương Lại Tử thì con có nghĩ hậu quả sẽ ra sao không?"
Tô Thành Tài im lặng, anh ta hiểu ý của bố. Hậu quả dĩ nhiên khó mà đoán được, nhưng chắc chắn sẽ là kết quả tệ nhất.
"Con nói xem, anh hai sẽ nghĩ sao về con? Dù nó có không hận con đi chăng nữa thì trong lòng ắt cũng sẽ nảy sinh những suy nghĩ khác, ấn tượng với con cũng tệ đi rất nhiều. Lỡ sau này con có muốn nhờ nó giúp này đỡ kia, thì con nghĩ liệu nó có giúp hay không?" Ông Tô phân tích.
Tô Thành Tài ngẩng phắt đầu lên, dường như không dám tin.
Anh ta cắn chặt răng. Mặc dù rất muốn phản bác lời của ông ấy nhưng lại đầy cay đắng nhận ra. Rất có thể sẽ đúng như bố phân tích, anh hai tốt tính của anh ta rất có thể sẽ vì chuyện anh ta đã làm mà rạn nứt tình cảm đôi bên.
Hận anh ta thì không đến nhưng chắc chắn sẽ có tức giận.
Người thật thà cũng có giới hạn của người thật thà.
Anh ta há to miệng nhưng lời ra đến cửa mồm vẫn chẳng sao thốt lên được.
Anh ta rất muốn nói dù cho anh hai có hận mình thật thì đã sao.
Nhưng thâm tâm anh ta lại muốn có nhiều hơn.
Anh ta cũng chẳng muốn chôn chân ở cái thôn này, anh ta muốn rời khỏi lũy tre làng, muốn đi đến vùng trời rộng lớn hơn.
Bàn tay anh ta từ từ siết chặt.
Ông Tô thở dài vỗ vai Tô Thành Tài: "Ba à, con nói rõ chuyện này với thằng hai đi, cứ kể khổ với nó, nó sẽ hiểu cho con"
Tô Thành Tài đáp: "Bố, chắc chắn anh hai sẽ mắng con đấy, chuyện này..."
"Chuyện này con phải nói, không được viện cớ gì hết. Con cũng nói rồi đó, có lẽ Lương Lại Tử đã trông thấy con, con cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất như vậy rồi. Thế thì anh hai cũng có thể nghe người khác kể lại lúc đó con đang có mặt ở đấy. Nếu để nó nghe sự thật từ người khác trước, thì con nghĩ nó sẽ đối xử với con ra sao nào?"
Toàn thân Tô Thành Tài run lên.
Một bóng người lấp ló bên ngoài, ghé tai vào nghe cuộc trò chuyện bên trong.
Tô Vũ Đình sáng rực mắt, hóa ra chú ba còn có chuyện như thế nữa sao?
Cô bé còn muốn nghe thêm nhưng thấy Tô Kiến Hoành đã đi từ ngoài về nhìn cô bé chằm chằm, cô đành thôi áp tai vào tường, lặng lẽ bỏ đi.
Tô Kiến Hoành thấy hơi nghi ngờ Tô Vũ Đình, con bé đứng ngoài phòng ông bà làm gì?
Hai bố con đang trò chuyện không hề hay biết ở ngoài có người nghe trộm. Mặc dù chỉ nghe được một nửa nhưng cũng đã nghe được hầu hết những thứ cần nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-250.html.]
"Chính miệng con nói ra, có thể thằng hai còn không trách gì con, con vốn còn nhỏ, mới mười chín tuổi đầu có thể to gan lớn mật cỡ nào chứ? Lúc ấy, gặp cảnh như vậy, sợ quá nên chạy cũng hiểu được. Nhưng nếu để mai này nó nghe được từ miệng ai đó chuyện này thì với tính cách của nó, kiểu gì cũng trách tội con"
"Nhưng nếu con không nói, có lẽ thằng hai không trách con thì trong lòng nó cũng xuất hiện rạn nứt. Con đừng nghĩ có xích mích với thằng hai cũng chẳng sao, nếu con muốn rời khỏi thôn này thì nhất định phải giữ quan hệ với nó, không được để nó phật ý.
Tô Thành Tài há miệng: "Bố..."
"Con cứ nghe bố không sai đâu. Con còn nhỏ lắm, có biết sao bố cứ quyết không chịu chia nhà ra ở không? Thằng hai nó..." Ông Tô thở dài: "Thằng hai nó không đơn giản đâu, nó có thể giúp con đấy."
Tô Thành Tài lại siết chặt tay, mãi sau mới buông ra. Anh ta nói: "Bố, con sẽ nói, sẽ nói, con sẽ đến xin anh hai tha thứ cho mình"
Ông Tô vui vẻ nói: "Ba à, có lúc quá thông minh ngược lại sẽ dễ khiến con rơi xuống thế hạ phong đấy. Hãy đối xử thật lòng với thằng hai đi, đừng suy tính gì nữa, thằng hai.." Ông ấy lại thở dài.
Tô Thành Tài nắm chặt tay, thầm hạ quyết định trong lòng.
Lúc này, Tô Vãn Vãn đang ngồi trước cửa nh ngây ngốc nhìn ra ngoài đường.
mình, Cô bé không đuổi theo lũ gà nhà mình như trước đây nữa, tiếng "chiêm chϊếp" của lũ gà đang ăn thóc trong vườn cũng không thể thu hút sự chú ý của cô bé.
Hôm nay Tia Chớp đã theo Trình Tiêu lên núi. Đây là lần đầu tiên Tia Chớp đi săn, cũng không biết có thu hoạch được gì không hay tay trắng trở về.
Trước đây, khi Báo Săn đi săn, cô chẳng lo lắng tạo này. Báo Săn đã theo Trình Kiêu rong ruổi khắp núi từ nhỏ, nó biết rõ trong tình huống nào phải làm gì.
Nhưng Tia Chớp thì khác, mặc dù khi đó cũng được Trình Kiêu huấn luyện nhưng cách huấn luyện lại khác nhau. Tia Chớp rất cơ trí, hồi đó Trình Kiêu luyện nhiều nhất cho nó là nghe lời và bảo vệ Văn Vãn, những kĩ năng khác thì không đả động đến mấy. Đơn cử như chuyện lên núi săn thú, Trình Kiêu chẳng dạy nó được bao nhiêu.
Thậm chí Vãn Vãn còn đang lo liệu lần đầu lên núi Tia Chớp có bị thương hay không. Trên núi không chỉ có những động vật nhỏ như mấy con thỏ mà còn có cả những thú dữ hung mãnh, ví như chó sói hay heo rừng, đều cực kì dữ tợn.
Cũng vì lo nên cô bé cứ đứng ngồi không yên, gà không buồn nhìn, thỏ không buồn cho ăn, cứ ngồi ở cửa suy tư, nhìn vào con đường, tính xem đến lúc nào Tia Chớp mới đến.
Tuy nhiên cô bé không hề hay biết ở cách đó không xa, một dáng người nhỏ bé đang đi về phía này.
Tô Vũ Đình rất ghét cái đôi chân ngắn cũn của mình hiện tại, muốn đi đường cũng cực kỳ chật vật. Suốt mấy tháng qua đều là bà nội Tô bế cô bé nên cô bé không cần cố tự đi như vậy. Cô bé thấy mệt mà bà nội Tô thấy cô bé vất vả cũng đau lòng.
Nhưng hiện tại cô bé không thể để bà nội Tô bế đi được, chuyện cô bé muốn làm tuyệt đối không thể để bà nội Tô biết.
Cô bé biết dù nhìn có vẻ như bà nội rất thương cô bé, nhưng thực chất cô bé còn chẳng bằng một ngón tay của chú ba.
Bà lão ấy thực sự rất thương chú ba, còn với cô cháu gái này thì trong tình yêu còn có cả những toan tính khác nữa.
Trước mắt, cô bé vẫn chưa rõ tại sao bà nội Tô lại yêu thương mình, tạm thời cô bé vẫn chưa nhìn ra tâm tư của bà ấy. Nhưng cô bé biết, sau sáu tuổi, cô bé sẽ khiến bà nội Tô thật lòng yêu cô bé, giống như tình thương của bà ấy dành cho Tô Vãn Vãn ở kiếp đầu tiên vậy.
Đó là vì sự ích kỷ của bà ấy đang làm loạn, bởi vì lợi ích của may mắn nhỏ khiến bà ấy phải quan tâm chăm sóc vận may kia.
Kiếp thứ hai khi cô bé sống lại, cô bé đã bỏ lỡ cơ duyên với thầy tướng số năm sáu tuổi, cuối cùng mặc dù cô bé đã cố gắng khiến bà nội Tô thích mình nhưng vẫn luôn thiếu đi chút gì đó.
Giờ cô bé muốn giành lấy cái danh vận may về mình.
Đi mãi đi mãi, chân cô bé đột nhiên bị chuột rút khiến cô bé cong gập người, ngã thẳng xuống cống nước bên cạnh.
Mùi thối của nước trên người xộc lên làm cô bé buồn nôn.
Cô bé muốn khóc vô cùng, sao có thể xui xẻo như thế, sao có thể ngã xuống cống nước hôi thối đó chứ?
Nước ở đó không chỉ thối mà còn có rất nhiều côn trùng nhỏ, đúng là buồn nôn!
Cô bé muốn về thay đồ ngay lập tức nhưng thấy trước mắt chỉ còn mười mấy mét nữa sẽ đến được nhà chú hai, cô bé lại thấy không cam tâm.
Cô bé phải nhân khi ông nội còn đang khuyên nhủ chú ba, chú ba vẫn chưa quyết định xong, nhanh chóng nói chuyện này với Tô Vãn Vãn, khiến cả nhà chú hai sinh lòng ghét bỏ chú ba mới được.
DTV
Không phải ông nội muốn chú ba đi lấy lòng chú hai hay sao? Vậy cô bé cũng không thể trơ mắt nhìn chú ba và nhà chú hai liên thủ với nhau được, như vậy sẽ gây bất lợi cho cô bé.
Chú ba không phải chú hai, không ngốc nghếch như vậy, chú hai là người rất khôn ngoan. Dù rằng giờ chú ấy mới chỉ mười chín hai mươi tuổi, vẫn chưa đạt đến đỉnh cao như kiếp trước, vẫn còn khá non nót.
Một khi để nhà chú hai và chú ba hình thành liên kết, chắc chắn sẽ gây trở ngại lớn cho nhà cả bọn họ.
Cô bé không thể để chuyện đó xảy ra được, phải phá thôi, nhất định phải phá.
Nhà chú ba chỉ có thể liên kết chặt chẽ và trở thành hậu thuẫn cho nhà họ, có vậy thì sau khi chú ba đạt đến đỉnh cao cuộc đời mới có thể để mắt đến họ được.
Cô bé vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc suy nghĩ trong đầu đã dần chuyển hướng.
Cô bé lại nghĩ phải nói với Tô Vãn Vãn bằng giọng điệu thế nào mới khiến Tô Vãn Vãn tin tưởng mình.
Tô Vãn Vãn giờ vẫn còn là một đứa trẻ, ngốc nghếch hệt như bố mẹ, chắc chắn sẽ tin cô bé ngay, chỉ cần thêm mắm dặm muối một chút là được.
Chắc chắn Tô Vãn Vãn sẽ đi theo con đường cô bé đã vạch ra sẵn.
Phải rồi, cô bé cũng phải lôi kéo quan hệ với Tô Văn Vãn. Vận khí của Tô Vãn Vãn cực tốt, nếu lôi kéo quan hệ thành công sau này cô bé có thể lợi dụng cô nhóc rồi.