Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 252

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:40:48
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dĩ nhiên cũng có thể đang cố diễn kịch nhưng cô bé đâu có biết chuyện của cô ta, giả vờ làm gì?

Diễn cho ai xem chứ?

Tô Vũ Đình bước đến ghé vào tai Tô Vãn Vãn nói: "Chị nghe nói... hôm đó, chú ba đã đi qua nhà họ Trình, nhìn thấy hết..." Cô ta vẫn chằm chằm Văn Vãn không chớp mắt.

Tô Vãn Vãn bịt kín mũi, xua tay nói: "Tô Tảo Tảo, tránh xa tôi ra coi, thối quá." rồi lại sực nhớ ra gì đó: "Chị vừa bảo sao?" trố mắt nghẹn ngào: "Chú ba đã đi qua? Hôm đó... cũng ở đây?"

Cuối cùng cô cũng nghe thủng rồi à? Đúng là ngu ngốc. Tô Vũ Đình đã yên tâm hẳn, cô ta nói: "Phải, chú ba biết hết mọi chuyện. Lúc đó, chú ấy... ờm, ở ngay ngoài cửa"

Nước mắt của Tô Vãn Vãn cứ một giọt lại một giọt thi nhau rơi xuống đất, cô bé thút thít nói: "Chú ba, sao chú ba... có thể... Lúc ấy, anh Trình Kiêu... lúc ấy... rất rợn người... hu hu.."

Tô Vũ Đình bị nước mắt của cô bé dọa sợ, sao mới nói thế mà đã khóc rồi? Đúng là trẻ con, không khống chế nổi cảm xúc của mình...

Lúc này, chút cảnh giác sau cùng Tô Vũ Đình cũng đã biến mất, cô ta nhếch môi cười: "Vãn Vãn à, chị là chị họ của em, quan tâm đến em. Vừa nghe chuyện này là chị đã chạy đến đây ngay rồi. Chú ba ấy à, ầy.."

Tô Vãn Vãn nói: "Tôi biết rồi" ngập ngừng: "Chuyện này... tôi biết rồi.... chị nói với tôi, tôi... rất vui."

Trong lòng ghét muốn c.h.ế.t nhưng ngoài mặt lại không thể không nói vậy.

Tô Tảo Tảo rất ma mãnh, cô bé không thể để cô ta phát hiện ra gì đó được. Cô bé cũng đoán được phần nào khả năng Tô Vãn Vãn sống lại rồi.

Cuối cùng Tô Vũ Đình cũng vừa lòng. Cô ta đã cắm một cây gai vào lòng Tô Văn Vãn, rồi cô ta sẽ lại đi khóc lóc kể lể với chú hai, đến lúc đó thì chú hai và chú ba sẽ...

Cuối cùng cũng có thể về nhà đi tắm rồi. Người cô ta thối quá, không về tắm cho nhanh không khéo cô ta lại bị ngộp thở c.h.ế.t trước mất.

Đợi Tô Vũ Đình đi rồi, Tô Vãn Vãn cũng thay đổi sắc mặt, Tô Vũ Đình quả là đáo để, còn dám đến chỗ cô bé khích bác ly gián. Cô ta thực sự nghĩ là cô bé không biết gì hết hay sao?

Quả là chị họ tốt của cô bé, chị họ tốt lúc nào cũng "nhớ" đến cô bé.

Mặc dù cô bé sớm đã có cảnh giác với chú ba nhưng cũng không phải là để mặc cho Tô Vũ Đình khích bác như vậy.

Dù chú ba có sao đi nữa thì ít ra trước mắt cũng chưa hại gì đến họ, chỉ là đang hưởng thụ thành quả lao động trước kia của bố mẹ mà thôi.

Giờ thì sao? Chú ấy đã nghĩ sao vậy chứ?

Có lẽ..

Vẫn có thể kéo chú ba lại?

Chú ba là một người thông minh, trong sách viết Tô Vũ Đình rất cảnh giác với chú ba, nhưng cũng không dám tự tiện đắc tội với chú ấy. Nếu có thể lôi kéo chú ba thì kết quả sẽ sao đây?

Cô bé nhớ đến chuyện lúc trước anh cả đã nói với mình, đó cũng là chuyện bố từng nói đến, mới đầu chồng bác cả đã muốn lôi kéo chú ba về phía mình.

Sau đó do mẹ phản đối nên chuyện này chẳng ra đâu vào đâu.

Thực sự có thể lôi kéo ư?

Với tính cách của chú ba liệu có lật mặt không?

Tô Vãn Vãn nghĩ thầm nên đối mặt với chú ba này thế nào.

Trình Kiêu và Tia Chớp vừa về đã thấy Tô Vãn Vãn đang chống cằm suy tư.

Cậu ấy rất ít khi trông thấy Vãn Vãn phiền muộn như vậy, tay xách con mồi nhưng lại đặt ra xa. Cậu ấy cất tiếng gọi: "Vãn Vãn?"

Tô Vãn Vãn đang mải suy nghĩ, nghe tiếng Trình Kiêu gọi, lập tức ngẩng đầu lên. Thấy Trình Kiêu và Tia Chớp đã bình an quay về, cô nở nụ cười: "Ôi, hai người đã về rồi à?"

Tia Chớp bắt đầu chạy vòng vòng quanh Vãn Vãn, ghé mũi vào người cô bé ngửi ngửi vài cái, kêu "gấu gấu" rồi lại lùi ra xa vài bước.

Điệu bộ của Tia Chớp khiến Tô Vãn Vãn hơi buồn, nó chê mùi trên người cô à?

Cái mùi thối đó là bị nhiễm từ người Tô Vũ Đình. Lúc Tô Vũ Đình ghé vào, cô nhất thời không kịp tránh nên mới bị nhiễm phải.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-252.html.]

Chắc chắn là bị nhiễm mùi thối đó rồi. Mũi của Tia Chớp rất thính, sao có thể không ngửi ra được kia chứ?

Thấy cô bé cau mày, Trình Kiêu nói: "Chắc là Tia Chớp không ngửi ra mùi của em rồi"

Tô Vãn Vãn không nói tiếng nào nhưng vẫn lườm Tia Chớp.

Động tác lùi ra sau của Tia Chớp cũng chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, sau đó nó đã dừng lại rồi tiếp tục lao đến. Cái đầu to bự của nó gối lên đầu gối nhô lên của Vãn Vãn, mũi còn khịt khịt như ngửi gì đó.

Sau đó nó lại gác hai chân trước lên đùi Tô Vãn Vãn, lưỡi thè ra l.i.ế.m mặt Vãn Vãn.

Tô Vãn Vãn bị nó l.i.ế.m bật cười khanh khách, đến cả Trình Kiêu chỉ nhìn cũng nở nụ cười hiểu ý.

Cậu ấy thích nhất là thấy nụ cười trên mặt Vãn Vãn và sự vui vẻ của cô bé, chứ không phải vẻ mặt nặng nề, đăm chiêu, như thể sắp có chuyện lớn xảy ra như vừa rồi.

"Vãn Vãn.." Trình Kiêu lại gọi.

Vãn Vãn đang chơi đùa với Tia Chớp chợt ngẩng lên thì thấy Trình Kiêu đã đứng trước mặt cô bé, nhìn cô bé với vẻ mặt yêu chiều.

Cô bé bỗng nhớ ra vài chuyện, hỏi: "Anh Trình Kiêu, lần này hai người lên núi săn thú có thuận lợi không?"

"Một lần đi săn suôn sẻ, Tia Chớp giỏi lắm, lần này bọn anh còn bắt được một ổ thỏ con" Trình Kiêu đáp.

Tô Vãn Vãn vừa nghe mắt đã sáng rực.

Cô rất muốn nghe chuyện Tia Chớp săn thú, trước đó cô lo nhất cũng là vấn đề an toàn của nó. Giờ lại nghe ra Trình Kiêu khen Tia Chớp cực kì giỏi.

"Thật à?" Tô Vãn Vãn vui vẻ vuốt lông Tia Chớp.

Trình Kiêu nhìn ánh mắt lấp lánh như sao của cô bé, trái tim cũng tan chảy. Cậu ấy nói: "Thật mà, Tia Chớp giỏi lắm, chẳng kém là bao Báo Săn lên núi cả."

"Phải rồi, em nhìn đi, cả ổ thỏ này đều do Tia Chớp bắt về đó, không c.h.ế.t cũng không bị thương" Trình Kiêu nhấc mấy con thỏ lên, tay chỉ cho Văn Vãn xem.

Quả nhiên Tô Vãn Vãn sáng rực mắt. Cô rất thích mấy con thỏ này, trong đó còn có cả thỏ trắng.

Một năm trước Trình Kiêu từng tặng cho cô bé một con thỏ, sau này nuôi lớn, tuổi thọ của thỏ ngắn nên đã c.h.ế.t mất rồi.

Sau đó, Trình Kiêu lại tặng cho cô bé một con thỏ, cũng chính là con đang ở nhà họ hiện tại, nhưng không được đáng yêu như mấy con thỏ trước mặt.

Đặc biệt là chú thỏ trắng thuần kia.

Thỏ trắng là thứ của hiếm lạ, hiếm có khó tìm.

Từ thỏ xám đến thỏ trắng thuần phải lai tạo gen bao nhiêu lần mới có được chứ?

Vậy nên Vãn Vãn thích lắm.

"Có phải Vãn Vãn thích lắm không? Mấy con thỏ ở đây tặng cho em cả đó. Nếu em ngại nhiều thứ cứ chọn một cái một đực đi, vừa hay có thể nhân giống lên" Trình Kiêu đưa l*иg thỏ trong tay cho cô bé.

Trình Kiêu cả người mồ hôi mồ kê, định về nhà tắm.

Vãn Vãn mở miệng định nói với Trình Kiểu chuyện chú ba nhà cô đã lại nhà hôm đó.

Thấy Trình Kiêu đã về đến nhà cô bé lại im lặng, định bụng để qua mấy hôm rồi lại nói với cậu ấy cho cậu ấy nguôi ngoai trước đã.

Nghĩ kĩ thì, nếu nói chuyện này với Trình Kiêu, với tính cách của cậu ấy, kiểu gì cũng sẽ nổi giận.

Tô Vãn Vãn đang phân vân không biết có nên nói ra không. Nào ngờ còn chưa đợi cô bé nói với cậu ấy chuyện Tô Thành Tài từng bắt gặp Lương Lại Tử thì tối ấy Tô Thành Tài đã tự mình chạy đến.

Tô Vãn Vãn vẫn chưa nói gì với bố mẹ, thực ra thì cô bé vốn cũng đang phân vân không biết nên nói hay là thôi. Dù gì thì nếu muốn lôi kéo chú ba thật thì chuyện này có lẽ tạm thời không nên nói ra.

Nhưng có cần phải lôi kéo chú ba hay không? Đây là một câu hỏi lớn.

Theo thiết lập trong sách, cô cũng không rõ vì số lần chú ba xuất hiện rất ít.

Loading...