Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 254
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:40:53
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Cần nói: "Anh hiểu tâm trạng của chú lúc đó, dù gì Lương Lại Tử cũng là một người tàn nhẫn, nếu lúc đó chú ngăn cản, thì có thể chú cũng sẽ bị gã đả thương rồi." Ngập ngừng, thở dài: "Từ nhỏ chú đã nhát gan, chuyện này anh cũng biết từ lâu rồi, chỉ là "
Tô Thành Tài há hốc miệng.
Tô Cần lại thở dài nói: "Điều duy nhất chú sai là không gọi ai đến ngăn cản bi kịch này. Tự chủ nhát gan nhưng lại không nói với ai hết, nếu lúc đó bọn anh không về đúng lúc, nếu như lúc đó Tia Chớp không hung dữ cắn chân Lương Lại Tử, thì bi kịch này khó mà tránh được. Chú biết chứ? Lúc ấy Trình Kiêu đã hôn mê, em Vân Hương thì suýt chút bị tên khốn kia vấy bẩn. Chú có từng nghĩ nếu gã được như nguyện thì em Vân Hương sẽ thế nào hay chưa? Còn cả Trình Kiêu nữa, nó sẽ ra sao? Kết quả như vậy khó mà tưởng tượng được."
Tô Thành Tài đáp: "Anh hai à, thực ra lúc đó em đã muốn nói với người khác rồi, sau đó em lại nghe bảo Lương Lại Tử đã bị bắt, trong lòng em vừa áy náy vừa thanh thản. Suốt mấy hôm nay em vẫn luôn dằn vặt giữa áy náy và bất an, nghĩ hoài nghĩ mãi, cuối cùng em vẫn phải nói với anh hai chuyện này"
Tô Cần nói: "Về chuyện này, lẽ ra chú nên đi tìm mẹ con nhà họ Trình mới phải, họ mới là nạn nhân trực tiếp. Lúc đó chỉ cần chú hô lên một tiếng là đã có thể ngăn được Lương Lại Tử rồi"
Tô Thành Tài áy náy cúi thấp đầu, đến Tô Cần cũng thấy chướng mắt với điệu bộ ấy.
"Được rồi, nam tử hán đại trượng phu, có chút chuyện cỏn con đã thành ra như vậy rồi, sau này gặp phải những chuyện khác, thì chú tính làm sao hả?"
Tô Thành Tài nói: "Anh hai, em..."
Tô Cần vỗ vai anh ta: "Chúng ta là anh em, dù rằng anh hai thấy lúc đó chú làm vậy đúng thật là không nên, nhưng chắc chắn sẽ không oán trách gì chú đâu."
Ai cũng có quan điểm của riêng mình, có người trượng nghĩa thẳng thắn, cũng có người vì chút người chút chuyện mới hăng hái xông pha, nhưng nhiều hơn cả là kiểu như chú ba, gặp chuyện sẽ tạm thời lùi bước vì sợ bị trả thù.
Anh ấy cũng không thể ép chú ba trở thành người giống như mình cũng như anh ấy không thể bàn quan trước một vài chuyện được.
Trong chuyện này đúng là chú ba đã sai, lúc ấy chỉ cần anh ta ra tay giúp đỡ thì có thể chẳng cần đợi họ trở về, Lương Lại Tử đã chạy mất rồi, mẹ con nhà họ Trình cũng sẽ không vì vậy mà rơi vào hôn mê.
Nhưng có rất nhiều chuyện, không phải cứ anh ấy muốn thế nào thì sẽ như thế đó. Chú ba không phải anh ấy, nhát gan, bỏ chạy cũng là hợp tình hợp lí thôi.
Sao anh ấy có thể hận chính anh em ruột của mình vì chuyện này được?
Hôm nay chú ba đã quay lại nói với anh ấy chuyện này, chứng tỏ anh ta vẫn còn có lương tâm.
Chỉ với điểm này, anh ấy đã không thể mắng anh ta được rồi.
"Chú cho là hai năm nay, quan hệ của bọn anh với nhà cũ có phần kém thân là bởi anh đã cắt đứt quan hệ với bên nhà anh cả à, đến cả chú cũng nghĩ anh hai là người bội tình bạc nghĩa vậy sao?"
Tô Thành Tài lắc đầu nguầy nguậy: "Em biết anh hai không phải người như vậy, cũng bởi vì biết nên em càng không thể giấu anh hai được. Em đã chôn sâu chuyện này trong lòng suốt bao hôm, em nghĩ hoài nghĩ mãi cuối cùng vẫn thấy nên nói với anh hai. Dù anh hai có vì thế mà hận em oán em, thì em cũng phải nói, em.." Anh ta đột nhiên lau nước mắt: "Sợ nhất là anh hai sẽ mặc kệ em từ đây"
Tô Cần nói: "Được rồi, đừng nghĩ lung tung, đã lớn tướng rồi còn cứ khóc mãi, không thấy ngại à?"
Tô Thành Tài "vàng" một tiếng, ngoài mặt tỏ vẻ hối lỗi, mà trong lòng lại vui như nở hoa.
Từ sau khi ra riêng, quan hệ giữa anh hai với anh ta và với nhà cũ càng lúc càng xa dần. Anh ta đã nhiều lần muốn bàn chuyện công việc với anh hai nhưng anh ấy lúc nào cũng đổi chủ đề hoặc không đáp lại.
Thực ra trong lòng anh ta thấy rất phiền muộn, rất nhiều lần muốn hỏi rõ nhưng cũng đã rất nhiều lần giấu nhẹm đi suy nghĩ ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-254.html.]
Anh ta không thể trở mặt thành người dưng với bên anh hai được. Không trông cậy vào nhà anh hai, chẳng lẽ anh ta còn phải đợi trông cậy vào nhà anh cả ư?
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta vẫn thấy phải cố thân thiết với nhà anh hai thì hơn.
Bố nói không sai, ra trận có cha có con, đánh nhau có anh có em, anh ta không thể trở mặt với anh hai được.
DTV
Giờ mạng lưới quan hệ có thể dùng đến của anh hai tốt hơn anh ta rất nhiều. Anh ta vốn tưởng mấy bạn bè cùng ăn cùng uống hồi trước có thể giúp đỡ mình, nào ngờ lại là ném tiền qua cửa sổ, chẳng ích gì.
Anh ta cũng nghe bảo, bí thư Lý ở công xã lúc trước đã được điều lên huyện rồi, chưa biết chừng còn có thể lên cao nữa.
Lại nói anh rể của anh hai hình như cũng lên chức rồi, giờ đang là đoàn trưởng thì phải?
Mấy mối quan hệ có ích như vậy quả đúng là nằm mơ cũng muốn có được.
Điều anh ta không muốn nhất cũng chính là anh hai sẽ oán hận anh ta. Như vậy chỉ e về sau anh hai sẽ không giúp anh ta chuyện công việc nữa. Anh ta tuyệt đối không thể để mất những mối quan hệ này được.
Con người luôn hướng đến tầm cao, dòng nước luôn hướng về chốn thấp.
Huống hồ, anh ta và anh hai còn là anh em ruột thịt, nể tình nghĩa huynh đệ, kiểu gì anh hai cũng sẽ nghĩ cách giúp cho anh ta. Bố nói không sai, chân tâm sẽ đổi về được chân tâm, có lẽ chỉ cần cố gắng hơn thì anh ta sẽ giành được thứ mà mình muốn.
Hơn nữa anh ta cũng mong sao anh hai sống tốt, càng ngày càng tốt, như vậy anh em họ mới có thể nâng đỡ lẫn nhau được.
Thấy anh hai giờ đã kiên cường hơn, phấn chấn hơn lúc trước, thực sự thì trong lòng anh ta cảm thấy vui hơn bất cứ ai.
"Anh hai" Anh ta có phần xúc động, xúc động vì anh hai vẫn còn nhận người em này.
Tô Cần đáp: "Thôi được rồi, nếu chú thực sự thấy áy náy thì tự đến nhà họ Trình nói với nhà em Vân Hương đi" Rồi như đột nhiên nhớ ra gì đó, anh ấy lại bảo: "Không phải chú đang là hiệu trưởng trường tiểu học trong thôn hay sao? Nhóc con Trình Kiêu mãi chưa được đi học, chú bảo với nó, để nó đến trường chú học, không cần lo học phí gì hết, rồi đến lúc đó cứ gửi hóa đơn cho bọn anh là được. Chị dâu em cũng từng nhắc chuyện này rồi đó"
Nếu không phải vì mẹ con nhà họ Trình chưa từng thích cậy nhờ người khác thì họ đã muốn làm thế từ lâu rồi, tiếc là mẹ Trình cứ từ chối mãi. Trình Kiêu cũng bảo giờ vẫn chưa muốn đi học, nhà nghèo, chuyện cơm ăn áo mặc còn chưa lo xong thì còn có tâm trí nào để học.
Anh ấy và Tư Hoa đã khuyên nhủ rất lâu nhưng cũng chẳng được.
Giờ thì tốt rồi, có chú ba đích thân ra mặt, mượn danh trường học để miễn giảm học phí cho họ, chưa biết chừng nhóc con Trình Tiêu này lại đi học thật.
Tô Thành Tài nghe anh ấy nói vậy thì vội đáp: "Anh hai, anh yên tâm, em sẽ đi bảo với nhà họ Trình ngay. Không cần anh hai bỏ tiền đâu, trường học vốn đã có vài suất miễn phí rồi, nhất là mấy đứa trẻ đến từ gia đình đặc biệt khó khăn như vậy"
Còn có chuyện tốt như vậy nữa à? Tô Cần mới nghe đã vui như mở cờ trong bụng.
Tô Vãn Vãn bên cạnh nghe được cũng thấy đó đúng là chuyện không gì tốt bằng. Nếu thực sự thành công thì lần này chú ba lập công lớn rồi.
Cũng chính bởi vậy nên lúc Vãn Vãn nhìn sang Tô Thành Tài, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều.
Không giống như anh cả và anh hai của Vãn Vãn, tuy không đi học đi hành gì nhưng vẫn có mẹ Tô dạy, Trình Kiêu chưa từng được đi học.
Bên phía nhà họ Trình, mẹ Trình không biết chữ còn cha Trình thì mất sớm, Trình Kiêu từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với việc học.