Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 255
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:40:55
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong sách gốc, phải đến mãi sau này đã đi làm, kiếm được nhiều, cậu ấy mới bắt đầu đi học, về sau nghe nói cũng đã đi học các lớp buổi tối rồi cầm được tấm bằng đại học.
Nhưng nếu Trình Kiêu có thể đi học ngay từ đầu thì sao? Liệu cuộc đời của cậu ấy có khá hơn ban đầu rất nhiều không?
Cô bé vốn định đợi bản thân lớn thêm chút nữa thì sẽ cố ý giả vờ biết chữ như các anh, sau đó dạy lại cho cậu ấy. Làm vậy, bản thân vừa có thể công khai chuyện mình biết chữ, vừa có thể rủ Trình Kiêu học cùng mình.
Cô cũng không mong, đến sau khi kiếm được tiền rồi, Trình Kiêu vẫn chỉ là một kẻ mù chữ, bị nhiều người xem thường.
Nếu chú ba thực sự có thể khiến Trình Kiêu đồng ý đi học, vậy đó thật sự là một chuyện tốt.
Thấy sắc mặt Tô Cần đã khá hơn nhiều, Tô Thành Tài cũng biết bản thân đã làm đúng, trong lòng cũng oán thầm bản thân sao không nghĩ ra cách này sớm hơn.
Nếu biết được nhà họ Trình lại có sức nặng trong lòng anh hai chị dâu như vậy, thì anh ta sớm đã làm thế rồi. Chưa biết chừng giờ quan hệ với nhà anh hai còn có thể tăng thêm một bậc.
"Vậy chút nữa em sẽ qua tìm họ nói với họ chuyện này!" Tô Thành Tài không dám trì hoãn, muốn làm cho xong chuyện này trước rồi tính tiếp.
Tô Vãn Vãn nói: "Chú ba, con cũng đi nữa."
Tô Thành Tài vốn muốn từ chối nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại đồng ý, bế Tô Văn Vãn lên nói: "Được rồi, hai chú cháu mình qua đó khuyên nhóc Trình Kiêu đi học nhé."
Tô Văn Vấn đáp: "Được ạ, đi học."
Tô Thành Tài bế Tô Vãn Vãn qua đó rồi, Tô Cần thấy mà cũng mừng thầm.
Lục Tư Hoa đi ra từ bếp, vừa đúng lúc thấy Tô Thành Tài bế Vãn Vãn rời đi. Cô ấy hỏi: "Anh nói gì với chú ba vậy? Với cả sao chú ấy lại bế Vãn Vãn đi đâu rồi?"
Tô Cần đáp: "Chú ba bảo trong trường có vài suất học miễn phí, chú ấy bảo sẽ cho Trình Kiêu nhận, để nhóc Trình Kiêu được đến lớp"
Lục Tư Hoa ngơ ngác: "Chú ba mà tốt thế ư?" có hơi nghi ngờ.
Cô ấy thấy rất nghi ngờ chú ba. Thực sự thì cũng có rất nhiều người tẩy não cô ấy, bảo rằng chú ba chẳng phải dạng tử tế gì. Ở lâu với nhau, cô ấy cũng cảm thấy chú ba không quá tốt, toàn là giả bộ đứng đắn, ra vẻ chính nhân quân tử.
Giờ bỗng lại nghe ông xã bảo chú ba muốn giao suất học miễn phí ở trường cho Trình Kiêu, cô ấy không nghi ngờ cũng lạ.
Nếu quả là có danh sách ấy thật thì sao sớm không cho muộn không cho lại cho vào lúc này? Cũng chẳng phải giờ chú ba mới lên làm hiệu trưởng trường tiểu học, đã làm được nửa năm rồi kia mà. Nếu quả đúng như ông xã cô ấy bảo thì lẽ ra từ hồi anh ta mới lên làm hiệu trưởng đã phải lo liệu xong rồi mới phải.
Vậy nên cô ấy chẳng tin lắm.
"Chuyện này là thật đấy. Chú ba thấy xấu hổ nên mới định giành suất học miễn phí cho nhà họ Trình" Tô Cần không định giấu giếm Lục Tư Hoa nên đã kể hết chuyện Tô Thành Tài làm cho cô ấy nghe.
Anh ấy chưa từng giấu giếm chuyện gì trước mặt cô ấy, mà có giấu cũng không được nên có chuyện gì cũng sẽ nói cả cho cô ấy nghe. Cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi, giờ cô ấy đã hỏi đến thì dĩ nhiên anh ấy cũng không định dối lừa mà cứ nói hết từ đầu đến cuối ra thôi.
DTV
Lục Tư Hoa nghe rồi hừ lạnh một tiếng: "Chuyện chú ba làm quả là chẳng vẻ vang gì. Cũng may mà chú ấy còn có tâm, biết nhận sai, cũng xem như có ích"
"Thực ra thì cũng không thể trách chú ấy chuyện này được. Chú ấy nhát gan, sợ bị Lương Lại Tử trả thù, có thể thông cảm được với suy nghĩ ấy" Tô Cần giải thích thay em trai mình.
Nhưng Lục Tư Hoa chỉ hừ đáp lại, không phản bác mà cũng chẳng đồng tình với câu nói của anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-255.html.]
Trong lòng ông xã, anh em sau cùng vẫn là anh em, nếu không làm ra chuyện quá mức vô sỉ như bên anh cả thì chỉ sợ là với tính cách của ông xã cô ấy, anh ấy sẽ không đời nào cắt đứt quan hệ với bên kia.
Giờ họ đã trở mặt với nhà bác cả, chỉ còn lại mỗi một cậu em trai là chú ba, cũng khó trách ông xã cô ấy muốn nghĩ cho chú ba.
Thấy vợ không thực sự tức giận, Tô Cần cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy thực sự không muốn làm ầm ĩ lên với chú ba như bên nhà bác cả, chỉ cần chú ba đối xử chân thành với họ thì anh ấy vẫn mong có thể gần gũi thân thiết với chú ba.
Bên kia, Tô Thành Tài đã bế Tô Vãn Vãn ra ngoài, nhưng không đến tìm Trình Kiêu ngay mà còn vừa đi vừa hỏi Vãn Vãn: "Vãn Vãn, mới nãy cháu nói cháu đã biết chuyện chú ba ghé nhà từ trước rồi, là ai nói cho cháu nghe vậy Tô Văn Vãn vò đầu ngẫm nghĩ rồi bảo: "Nhưng cháu đã hứa với Tảo Tảo là không được nói linh tinh rồi" gương mặt ngây thơ vô tội.
Tảo Tảo? Ánh mắt Tô Thành Tài lạnh tanh, lại là trò mèo của bên nhà anh cả ư?
Một đứa trẻ như Tô Tảo Tảo thì biết gì chứ?
Còn nữa, sao bên nhà anh cả lại biết chuyện anh ta từng bỏ chạy vì nhát gan? Lại còn để nhóc con Tô Tảo Tảo nghe thấy nữa.
Phải ngang nghiên cỡ nào mới để một đứa trẻ nghe thấy chứ?
Anh ta cố dồn nén ngọn lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi Tô Vãn Vãn: "Vãn Vãn à, không phải quan hệ giữa cháu và Tảo Tảo không tốt lắm sao? Sao tự dưng con bé lại nói chuyện này với con vậy?"
Tô Vãn Vãn cũng thấy phiền muộn và không hiểu, lắc đầu nói: "Cháu cũng không biết nữa" Ngập ngừng mấy giây lại nói thêm: "Chị ấy bảo muốn cháu tha lỗi cho chị ấy" Rồi lại dừng lại nói: "Chú ba, cháu phải tha lỗi ạ?"
Cô bé mở to mắt, thành thật hỏi anh ta.
Tô Thành Tài đáp: "Thế Vãn Vãn có muốn tha lỗi cho con bé không?"
Tô Vãn Vãn lắc đầu: "Không đâu, chị ấy đã đẩy cháu ngã mà."
Tô Thành Tài dĩ nhiên hiểu câu "đẩy cháu ngã" của cô bé là thế nào, một năm trước Tô Vũ Đình đẩy Vãn Vãn ngã trong sân, suýt chút để xảy ra án mạng c.h.ế.t người.
Cũng chính vì chuyện đó nên chuyện công việc anh hai vốn đã hứa sẽ đi hỏi thăm họ anh ta, sau cùng lại chẳng ra đâu vào đâu.
Từ lúc đó anh ta đã cực kì ghét đứa cháu gái hay sinh sự này rồi.
Nếu không có con bé gây rối thì giờ anh ta sớm đã được vào thành phố làm việc rồi chứ chẳng phải làm hiệu trường gì đó ở cái trường tiểu học rách nát này.
Làm hiệu trưởng thì có tương lai gì chứ?
Ở trường, đám học sinh còn hành hạ họ, cái công việc này vốn đã vừa làm vừa nơm nớp lo âu rồi. Nếu không phải thực sự không kiếm được việc gì tử tế thì thực sự là chẳng ai thích làm hiệu trưởng cả.
Nếu giờ có được một công việc trong thành phố, anh ta chắc chắn sẽ bỏ quách cái chức hiệu trưởng này để chạy ngay lên phố.
"Nếu cháu đã không muốn tha lỗi cho con bé thì đừng tha lỗi. Vãn Vãn à, chúng ta không được hàn nhát như vậy, lúc cần kiên cường thì nhất định phải cứng rắn lên. Về điểm này thì cháu đừng học theo bố mẹ nhé." Tô Thành Tài nói: "Giờ bố mẹ cháu đã khá lên nhiều rồi, sau khi họ ra riêng, chú cũng thấy rất an tâm."
Anh ta tưởng là Vãn Vãn không biết gì nên cũng thả lỏng hơn nhiều trước mặt cô bé. Anh ta không hề hay biết Tô Vãn Vãn hiểu tất cả, cô bé chỉ đang giả vờ là trẻ con mà thôi.
Tô Vãn Vãn thầm hừ lạnh trong lòng, anh ta cũng có mặt mũi để nói bố mẹ cô bé thế ư? Nếu không vì bố mẹ cô tử tế, trọng tình nghĩa, chu cấp cho anh ta đi học, thì giờ anh ta có thể ngồi vào cái ghế hiệu trưởng ấy chắc.
Nhưng cô bé lại không để lộ chút bất mãn nào trên mặt, mà vẫn cứ ngu ngơ, vờ như không hiểu gì.